Chương 10

Viêm Tự = hắn

Đường Thời = cậu

_________________________________

Lúc ấy Đường Thời còn không có hiểu ý tứ của hắn, thẳng đến khi chính mình thua trong tay của Đường Khế cùng Lục Xuyên, cậu mới biết được, “Người khác” mà Viêm Tự nói đến, thế nhưng lại là hai người mà cậu thân thiết nhất.

Viêm Tự chưa từng nói qua hắn thích Đường Thời, cũng không có bất kì hành vi cử chỉ nào làm Đường Thời suy nghĩ, thái độ của hắn đối với Đường Thời thậm chí có thể sử dụng từ ác liệt để hình dung, không phải mắng cậu thì chính là đánh cậu.

Có một lần ở trong lúc nguy cấp, hắn trực tiếp dùng chân đá văng Đường Thời, khi đó Viêm Tự đã là Thức Tỉnh giả, sức lực to lớn, vẫn là làm cho người thường như Đường Thời suýt nữa mất đi cả tính mạng, xương sườn bị đứt gãy ở tại chỗ, tuy nói một đá kia xác thật cứu Đường Thời một mạng, nhưng mà lấy phương thức này để cứu cậu, vẫn là làm Đường Thời để lại bóng ma tâm lý, hắn vẫn luôn cảm thấy Viêm Tự thực chán ghét hắn, chỉ là không biết chính mình ở nơi nào đã đắc tội cái người này, ở nơi đâu cũng nhằm vào cậu, chính là vừa cứu cậu cũng vừa muốn cậu trả giá bằng việc thịt nát xương tan.( mình chém đó =="" )

Đường Thời không khỏi cười khổ, hiện tại ngẫm lại, khi đó Viêm Tự thường xuyên mắng hắn cũng không phải không có đạo lý, một người là ái nhân của cậu, một người là anh trai của cậu, liền tính Viêm Tự phát hiện cái gì cũng không dám nói, huống chi khi đó Đường Thời đối với Viêm Tự còn tràn ngập địch ý. Một khi nói ra, phản ứng đầu tiên của Đường Thời khẳng định là Viêm Tự muốn ly gián bọn họ, dụng tâm kín đáo, cho nên mãi cho đến khi hắn dẫn tang thi cao cấp rời đi, Viêm Tự cũng không có đem lời nói ra để làm rõ.

Không ai có thể tồn tại dưới móng vuốt của những con tang thi cao cấp, ngay cả khi lúc ấy Viêm Tự đã là Thức Tỉnh giả cấp 6 cũng giống nhau, sức mạnh của cấp bậc không thể vượt qua. Khi đó, Viêm Tự đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh cho thật tốt, chỉ nghĩ để Đường Thời sống sót.

Đường Thời vẫn luôn có điều nghi hoặc, muốn nói thái độ của Viêm Tự đối với cậu, vẫn luôn khác với những người khác, cũng không giấu giếm, liền hỏi: “Chúng ta lúc trước đã từng gặp nhau chưa?”

Viêm Tự hơi hơi nheo con mắt, nguyên bản động tác rất có mị lực, vào giờ phút này, làm ra hành động ấy ở bên mắt trái bị bỏng, vẫn là có điểm kinh khủng, “Thời điểm cậu mới vừa vào đại học, ta đi qua trường học của các cậu, cũng gặp qua cậu, lúc ấy thời điểm hắn cùng ban huấn luyện viên của các cậu chơi xấu, ta liền ở bên cạnh.”

Đường Thời vừa nghe là khi đó khứu sự(?), lại còn bị Viêm Tự vừa vẹn xem được, tức khắc liền xấu hổ.

Cậu từ nhỏ đã bị ông ngoại ôm ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, cho dù sau này vào Đường gia không được ưa thích, cậu cũng không bị hành hạ thân thể, huấn luyện quân sự quả thực đối với thân thể nhỏ yếu của tiểu thiếu gia như cậu mà tới nói thì thật sự muốn chết. Cho nên cậu liền chơi xấu cùng huấn luyện viên tranh cãi, ngay lúc đó huấn luyện viên tăng lên những lời nói không tốt, lời nói cũng không nhiều lắm, gương mặt hiền từ thực không uy tín. Đường Thời một chút cũng không sợ hắn, la hét nam nữ đều bình đẳng, muốn cùng nữ sinh có đãi ngộ giống nhau.

Thời điểm nữ sinh tới kì sinh lý, có thể xin nghỉ ngơi nhiều ngày hơn so với người khác. Đường Thời liền bắt lấy lý lẽ này và nhấn mạnh rằng nam sinh mỗi tháng thân thể cũng có kì suy yếu, cũng muốn nghỉ ngơi nhiều. Hắn không đồng ý, Đường Thời dưới sự tức giận liền nghĩ dọa dọa hắn, nghĩ giả vờ cảm nắng té xỉu, nằm thẳng tắp mà ngã xuống dưới, kết quả không chọn đúng vị trí, một đầu bị đập vào bên lề, liền nhìn thấy máu đỏ chảy ra tại chỗ, nhưng lại đem Đường Thời dọa đến sợ hãi.

Thời điểm lúc Đường Thời ôm đầu kêu rên, nghe thấy một tiếng quở trách mắng giận, ra lệnh hắn đứng lên. Khi đó Đường Thời bị ngã xuống có chút đầu váng mắt hoa, đã đổ máu đến nghiêm trọng, hoài nghi chính mình quăng ngã tới chấn động thành não, ai còn để ý tới cái gì mà mệnh lệnh, dù sao cậu lại không phải quân nhân, cậu chỉ là một học sinh, liền nằm trên mặt đất lăn lộn qua lại, kết quả người nọ dùng chân đạp hai cái vào mông hắn. Đường Thời bị đá kêu thảm rồi nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã đá cậu một cách hung tợn, không phục lắm. Kết quả đổi lấy chính là chạy vòng quanh sân thể dục mười vòng dưới cái ánh nắng chói chang, sau đó còn muốn phạt đứng tư thế quân nhân thêm hai giờ nữa! Người nọ căn bản mặc kệ cậu có phải hay không bị thương, có phải hay không đổ máu, liền trị Đường Thời có tâm tư muốn khóc khi đang cứu chữa.

Đường Thời bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhìn chằm chằm Viêm Tự ở đối diện, giơ tay lên che đi một chút đôi mắt của Viêm Tự, kinh hô: “Lúc ấy người đá ta phạt ta chính là anh?!”

Viêm Tự nhướng mày, ngả người ra sau trên sô pha, “Chẳng lẽ cậu không nên bị đá, không nên bị phạt?”

Mặt của Đường Thời đã hoàn toàn đen. Lúc ấy Viêm Tự ăn mặc quân trang mang mũ, trên tay mang lộ chỉ (?) bao tay, một bộ tư thế như vừa mới trở về sau một cuộc chiến tàn phá, hơn nữa thanh âm cũng thực nghẹn ngào, chủ yếu chính là còn mang một cái kính râm cỡ lớn, đây mới chính là nguyên nhân khiến cho Đường Thời không nhận ra hắn.