Chương 11: Lão gia tử nóng vội

Thì ra…… Thời điểm đó hắn đã sớm biết cậu, khi đó cậu đã 18 tuổi, Viêm Tự liền biết cậu bao nhiêu tuổi.

Nghĩ đến việc Đường Thời một bên chạy bộ một bên thì mắng hắn, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú cùng với bộ dáng bướng bỉnh của cậu. Lúc ấy Viêm Tự đứng ở sân thể dục chơi, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, khi đó hắn mới 23 tuổi, đúng là như lang tựa hổ, bị Đường Thời gợi lên một bụng tà hỏa, muốn đem cậu ấn ở trên giường, khiến cậu khóc đến kêu cha gọi mẹ.

Đường Thời yên lặng không nói chuyện, một đời này vốn định ở trước mặt Viêm Tự duy trì được một loại là hình tượng mới, đừng lại xuẩn* như vậy. Chính là vào bốn năm trước cậu ở bộ dạng ngu xuẩn như vậy đã bị Viêm Tự xem hết, căn bản không thể dậy nổi sự tin tưởng để duy trì hình tượng mới.

*xuẩn: Ngu xuẩn, đần độn không biết gì.

Về vấn đề thân cận, Viêm Tự là có thái độ phản đối cậu, ở tình huống hiện tại lấy cậu, căn bản không thích hợp có người yêu, hắn không nghĩ muốn liên lụy đối phương. Viêm Tự thích người đồng tính, trong nhà lão gia tử vẫn luôn thực phản đối, chính là Viêm Tự như cũ làm theo ý mình, đối bọn họ khuyên can cùng cảnh cáo mắt điếc tai ngơ. Lúc sau bị thương, vì thanh tịnh*, hắn cũng không về kinh đô, vì vậy liền ở lại Lâm Thành tu dưỡng. Viêm Tự đã như vậy, lão gia tử nào còn nhẫn tâm tiếp tục phản đối việc hắn thích đồng tính. Để có người thân cận với Viêm Tự, người biết ấm biết nhiệt mà chiếu cố hắn, dù là nam tức phụ nhi lão gia tử cũng nhận, cho nên thả lời nói, phải cho Viêm Tự giới thiệu đối tượng, đối tượng tuy rằng đều là nam, nhưng không ai không sợ bộ dáng này của hắn, cho nên đến bây giờ cũng không tìm được người thích hợp.

*thanh tịnh: Trong sạch, yên tĩnh. Giữ lòng thanh tịnh.

Đường Thời bởi vì những chuyện này mà cảm thấy xấu hổ, nhìn nhìn xung quanh, rồi tách đề tài “Anh một mình ở nơi này, không ai chiếu cố cho anh sao?”

Viêm Tự biểu hiện thực thản nhiên, tựa hồ đối với bộ dáng hiện tại của chính mình không thèm quan tâm. Chính là Đường Thời biết, hắn là một người rất hiếu thắng, hiện giờ bị như vậy không thể nghi ngờ là hùng ưng chiết cánh*, sao có thể không khổ sở.

*hùng ưng chiết cánh: đại bàng bị gãy đi đôi cánh

Viêm Tự nói: “Trong nhà đã an bài người mua một vài thứ, khi đúng thời hạn sẽ đưa qua đây, tôi không để hắn ở lại, nhìn rất phiền.”

Viêm Tự có tay có chân, người khác đối xử với hắn như một người tàn phế, mọi chuyện đều phải chính mình làm, đem những người chiếu cố hắn mà đuổi đi.

Đường Thời gật gật đầu, hai người lại nói một ít chuyện phiếm khác. Nói đến việc trước kia Viêm Tự tham gia quân ngũ, Đường Thời hỏi hắn binh chủng là cái gì, Viêm Tự cũng chỉ là nói chính mình là bộ đội đặc chủng, không có nói tỉ mỉ.

Đường Thời trong lòng nói thầm, quả nhiên là bộ đội đặc chủng a, mặt khác những vấn đề giải quyết không được đều để lại cho các ngươi đi giải quyết, nguy hiểm cái gì, liều mạng tới vì cái gì, có chỗ lợi chưa chắc sẽ có các ngươi, mạo hiểm chịu chết tuyệt đối không thể thiếu các ngươi.

Đường Thời cũng không có đợi nhiều. Đêm nay cậu vẫn còn có việc phải làm, nói chuyện phiếm một chút, một lát sau liền đứng dậy ra về.

Viêm Tự không có ý giữ lại, Đường Thời là người ở lại đây lâu nhất trong số những người đã đến đây, đã cho hắn đủ mặt mũi rồi.

Đường Thời phải đi, Viêm Tự gian nan đứng lên, chuẩn bị đưa hắn ra cửa, Đường Thời vội nói: “Không cần không cần, anh ngồi đi, tôi tự chính mình đi là được.”

Viêm Tự cũng không khách khí, lại ngồi trở lại trên sô pha.

Đường Thời đi ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại, trong lòng suy nghĩ chính là sự tình gần đây. Viêm Tự không hề đề cập tới việc thân cận, cũng không cho thấy thái độ, ngay cả phương thức liên hệ cũng không muốn, đây là không phải tái kiến ý tứ* sao? Đời trước trước khi chết, Đường Khế nói cho cậu biết, Viêm Tự là người yêu hắn nhất, Đường Thời không xác định là thật hay là giả, bất quá Viêm Tự đối hắn xác thật không tồi, nếu xem nhẹ sự táo bạo cùng rống giận của hắn mà nói. Nếu Viêm Tự thật sự là chân ái của cậu, đó là từ khi nào bắt đầu? Khẳng định không phải hiện tại, Đường Thời biết.

*tái kiến ý tứ: không có ý định gặp lại

Lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ, yêu hay không yêu đều không sao cả. Sau khi mạt thế đã đến, có thể có người để tín nhiệm cũng rất khó. Có ký ức ở đời trước, Đường Thời có thể hoàn toàn tin tưởng Viêm Tự, mặc kệ Viêm Tự có thái độ cỡ nào không tốt, hắn đối xử với Đường Thời tóm lại không có ác ý, còn thường thường giúp cậu, có cái này đã là đủ rồi, huống chi ở đời trước, Đường Thời còn hại hắn mất tính mạng.

Đi ra sau tiểu khu, một cái bóng đen đột nhiên từ bên cạnh chui ra tới, gọi được Đường Thời ở trước mặt. Người nọ không phải ai khác, đúng là Lục Xuyên đang đi tới.

Lục Xuyên đôi mắt đỏ hoe lên nhìn chằm chằm Đường Thời, cắn răng nói: “Anh cư nhiên thật sự là gặp hắn? Thời điểm Đường Khế cùng em nói chuyện em còn chưa tin. Đường Thời anh không phải là loại người này, đừng bởi vì cha của anh cưỡng bức, anh liền cố mà làm tiếp thu hắn, đùa giỡn cảm tình của người khác là đáng xấu hổ! Anh căn bản là không yêu hắn, vì cái gì mà còn muốn nhân nhượng?!”

Đường Thời vừa thấy người đó là y, ánh mắt lập tức lạnh lùng “Tránh ra.”

Lục Xuyên tiến lên một bước, vội vàng la lên: “Đường Thời, em đối với anh toàn tâm toàn ý anh đến bây giờ còn không rõ sao? Em nơi nào so ra kém hắn, em nghe nói hắn không chỉ là cái tàn phế, mà còn là một quái vật xấu xa, anh tình nguyện tuyển người như vậy cũng không chọn em sao? Vì cái gì? Em có chỗ nào làm anh không hài lòng sao, ta sửa còn không được sao?”

Đường Thời trào phúng nói: “Sửa? Như thế nào sửa? Chó sửa được việc ăn phân sao?”

Lục Xuyên chính là cái người nam nữ đều có thể ăn! Đời trước Đường Thời liền từng bắt gặp được vài lần có nữ nhân từ trong phòng Lục Xuyên đi ra, mỗi lần hỏi hắn, Lục Xuyên chỉ nói là nói sự tình. Nếu là tiếp tục truy vấn, Lục Xuyên khẳng định sẽ phát hỏa, chỉ trích Đường Thời không tín nhiệm hắn.