Một chiếc bình lớn xanh đậm …là thuốc à?
Cô nhìn giá mà không thốt lên lời. Một bình mà có giá tới một triệu điểm tích lũy? Chỉ mở khóa cũng tốn hai triệu điểm tích lũy.
[Đây là thuốc điều trị virus zombie… Nếu người nhiễm bệnh uống thuốc kịp thời trước khi xuất hiện biến dị thì có thể chữa trị.]
Trì Anh: “Ồ”
“Ngoại trừ việc hơi đắt một chút thì không có vấn đề gì.”
Trì Anh: “Bình thuốc này… sau khi đổi có thể đem giao nộp được không?”
[Sao?]
Trì Anh: Đem giao nộp. Không phải cậu nói rằng, Cố Trì làm bên viện nghiên cứu virus zombie sao? Tôi cần phải giao thuốc này cho họ!
[Cái này… Theo lý thuyết thì có thể.]
Trì Anh: Vậy thì tốt quá rồi!
[…]
Không ổn rồi, nó hoảng loạn.
Nó kiểm tra lại số liệu, nhưng không phát hiện ra rằng bình thuốc này còn có thể dùng như vậy…
Vì thế nên nó mới cảm thấy bất an.
Nếu Trì Anh giao thuốc này cho viện nghiên cứu, một khi họ phân tích được thuốc trị liệu virus zombie sau đó sản xuất đại trà có thể khiến tận thế kết thúc sớm hơn nhiều…
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hệ thống bình tĩnh trở lại.
Lúc đầu nó sợ rằng thế giới sẽ lệch khỏi quỹ đạo của kịch bản gốc trong sách. Tuy nhiên khi nghĩ kỹ thì kịch bản cũng đã sớm sụp đổ rồi, vả lại mục đích của nó khi tìm Trì Anh chẳng phải cũng vì muốn nhân loại có thể đối mặt được với nguy cơ tận thế lần này sao?
Trì Anh nhìn qua cửa sổ thấy từng con zombie bị bắn nổ đầu, cô mím môi bày tỏ sự đau thương nhưng thực chất thì lại đang hào hứng trò chuyện với hệ thống trong đầu.
Trì Anh: Bọn họ đang muốn đi đâu vậy?
[Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ có thông tin về cốt truyện gốc, nhưng hiện tại nó đã sụp đổ gần như hoàn toàn. Hơn nữa, Cố Trì là nhân vật phản diện trong trận chiến nên hành tung của họ không được mô tả quá chi tiết.]
Trì Anh nhìn Cố Trì phía trước đang tập trung chém dưa, thái rau bọn zombie, còn Lục Vân Phi thì đang điều khiển xe theo lộ trình. Sau khi hơi do dự, cô quyết định không làm phiền họ.
Mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình, cô vẫn nên giữ yên lặng thì hơn.
Cô lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, cùng với hai cành cây đã bẻ trước đó rồi bắt đầu gọt.
Cố Trì thu lại một nửa số thương băng, chuẩn bị quan sát tình hình phía sau qua kính chiếu hậu, anh thoáng thấy Trì Anh đang nghiêm túc gọt…Thánh giá?
[Giá trị Thánh mẫu tăng thêm 1, điểm tích lũy tăng thêm 100.]
Trì Anh thắc mắc ngẩng đầu nhìn quanh một lượt nhưng không thấy có gì đặc biệt, cô lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
Người được thiết lập Thánh mẫu, làm sao có thể thiếu Thánh Giá?
Cố Trì quay đầu lại, vẻ mặt chết lặng.
Cô gái này… không cứu nổi rồi.
Khi xe tiến vào một đoạn đường tốt hơn, số lượng zombie giảm bớt, Lục Vân Phi mới đưa ra ý kiến.
Anh ta chỉ về phía trước giải thích: “Nhìn kìa, đó chính là siêu thị mà chúng ta đã ghé ngày hôm qua. Chúng tôi đã tìm thấy cô ở đó, thành phố này chắc hẳn là quê hương của cô trước khi mạt thế xảy ra.”
Trì Anh giật mình, nhìn theo hướng chỉ tay của anh ta, cô thực sự nhìn thấy biển hiệu của siêu thị lớn tối hôm qua.
“Khu vực bên trong quá nguy hiểm, chúng tôi đã dò đường trước tối qua, xác định rằng có thể qua được nên sáng nay mới dám dẫn đội ngũ đi từ đây.”
Trì Anh nghi ngờ hỏi: “Tại sao chúng ta không đi vòng qua? Khu vực ngoại ô chắc chắn an toàn hơn chỗ này chứ?”
Lục Vân Phi cười nhẹ: “Đâu còn cách nào khác, bên trong có người đang chờ tôi cứu giúp…”
Cứu giúp?
Cô còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Lục Vân Phi đã nhấn ga tăng tốc, nghẹn lại lời nói của cô.
“Lâm Huân, chạy nhanh một chút! Nếu không ông đây đuổi kịp bây giờ!” Lục Vân Phi hô qua máy truyền tin.
Sau đó, máy truyền tin truyền đến một tiếng cười nhạt, mấy giây sau, Lâm Huân cười thầm: "Ngu ngốc."
Vượt ngoài dự kiến của Trì Anh, điểm đến của họ lại là một ga-ra ngầm trong thành phố. Theo lý mà nói, trong hoàn cảnh địa điểm ngầm mở cửa như vậy thì số lượng zombie bên trong chắc chắn không ít.
Dù sao thì điều kiện u ám và kín đáo này rất thích hợp để ẩn náu.
Và quả thực thì số lượng zombie bên trong "rất nhiều".
Hai chiếc xe đều không tiến vào, chỉ dừng lại bên ngoài. Tuy nhiên, trong xe không có người, thông thường zombie cũng sẽ không tập kích những xe có không ai.
Sau khi xuống xe mọi người tập hợp lại một chỗ theo chỉ đạo của Cố Trì.
"Cẩn thận đó, có thể bên trong còn sót lại vài con còn sống."
Anh đi trước dẫn đường và cũng là người đầu tiên tiến vào ga-ra.
"An toàn." Anh ngoảnh lại nói: "Vào đi."
Trì Anh đi theo sau, ngó đầu ra nhìn, cảnh tượng bên trong khiến cô há hốc mồm kinh ngạc.
Trong ga-ra, thi thể zombie chất đống trên mặt đất. Bọn họ bước vào mà không có chỗ để đặt chân.
Một âm thanh điện tử lạnh lẽo đột nhiên phát ra trong tầng ngầm ga-ra lớn: [Kiểm nghiệm thân phận... Thân phận xác nhận — con người, an toàn. Xin vui lòng xuất trình giấy thông hành.]
Trì Anh quan sát một lượt, cuối cùng cô nhìn thấy một điểm sáng màu đỏ lóe ra tại trung tâm của
đống zombie chất cao như một ngọn núi nhỏ.
Tại đó, dường như là một cái đĩa tròn bằng kim loại đang nhô lên.
Cố Trì giơ tay lên để lộ chiếc vòng trên cổ tay.