Chương 10: Đây là tôn giáo lai tạo gì vậy?

[Xác nhận thân phận: chỉ huy cấp cao của viện nghiên cứu, Cố Trì.]

Đoàng!

Một tiếng động lớn vang lên, đĩa kim loại lớn đột nhiên chuyển động. Thi thể zombie che phủ phía trên bị văng ra tứ phía bởi lực tác động mạnh.

Trì Anh trong lòng thầm khen ngợi.

Có vẻ tình hình của nhân loại có khả quan hơn cô tưởng tượng? Loại vũ khí này dư sức đối phó với zombie.

"Không đâu" Giọng nói của hệ thống đột nhiên xuất hiện khi nghe được suy nghĩ của cô.

"Hiện tại, virus zombie chỉ mới ở giai đoạn sơ cấp nhưng rất nhanh thôi những vũ khí này sẽ không còn đủ để ngăn chặn sức mạnh của chúng."Trong khi hệ thống đang nói, đĩa kim loại đã hoàn toàn nhô lên. Trì Anh nhìn vào trong thấy một cái thang dẫn thẳng xuống dưới.

Cố Trì nhìn về phía mọi người, ra hiệu cho họ tiến vào trước.

Trì Anh vẫn cầm gậy gỗ trong tay. Cô do dự vài giây và quyết định không mang theo.

Xung quanh đầy rẫy zombie, cô chọn hai cái ném qua.

Trì Anh vui vẻ đi qua, nhìn đống zombie dày đặc xung quanh, sau đó nhìn lại cây Thánh Giá vừa đẽo trong tay, nhất thời không nói lên lời.

Nhiều như vậy... nên chọn thế nào đây?

Hành động của cô bị mọi người chú ý. Tống Thi nhíu mày.

Cô gái này muốn làm gì?

Mà Mục Vũ và những người khác đã từng chứng kiến cảnh Trì Anh khóc thương zombie nên hiện giờ vô cùng bình tĩnh.

Đặc biệt là Cố Trì, anh vô cùng bình thản khi thấy Trì Anh tiến về phía zombie.

Trì Anh chần chừ một lúc, cuối cùng đưa hai cây Thánh Giá trong tay cho hai zombie có vẻ xấu số nhất "một chút may mắn."

Trước khi đi, cô còn tốt bụng siêu độ cho chúng một chút.

"A Di Đà Phật..."

Khóe miệng Cố Trì hơi giật.

Đây là tôn giáo lai tạo gì vậy?

Lục Vân Phi lại một lần nữa cảm thán. Quả nhiên, dù quan sát hành động của cô gái này bao nhiêu lần cũng vẫn cảm thấy kỳ lạ.

[Thêm năm giá trị Thánh mẫu, điểm tích lũy thêm năm trăm. Bạn hiện tại đã tích lũy được 1000 điểm. Cột dược phẩm cơ bản đã được mở khóa.]

Trì Anh không dám trì hoãn quá lâu, cô niệm "A Di Đà Phật" hai lần rồi dứt khoát rời đi để lại hai con zombie “May mắn”.

Tống Thi nhíu mày, cười thầm chế nhạo:

"Con ngốc này lại cầu nguyện cho đám zombie kia à?"

Cố Trì nhìn Trì Anh với ánh mắt phức tạp.

May mắn thay, Trì Anh không chú ý đến ánh mắt của anh, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ cảm nhận được cái gọi là "ánh mắt đồng cảm với người thiểu năng ."

"Nhanh lên đừng ngây ra đó." Cố Trì thúc giục những người trông có vẻ ngơ ngác.

Sau khi bọn họ vào, cánh cửa kim loại từ từ khép lại.

"Ô, Cố đội trường à?"

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ thí nghiệm bước đến với nụ cười khinh bỉ.

"Chào anh." Cố Trì đáp lại một cách lịch sự, rõ ràng là không biết người này trước đây.

Trì Anh có chút thắc mắc.

Tại sao người này biết Cố Trì, trong khi Cố Trì lại không biết anh ta?

Hệ thống trả lời: "Giọng nói vừa rồi có nói Cố Trì là quan chỉ huy cấp cao của viện nghiên cứu. Nên ở đây, hầu như không ai là không biết anh ta."

Trì Anh: Quan chỉ huy cấp cao... Có phải rất lợi hại không?

"Vô cùng lợi hại. Trong hai viện nghiên cứu quan trọng nhất của Liên minh loài người, có tổng cộng tám quan chỉ huy cấp cao... Nhưng điểm lợi hại của Cố Trì không phải ở việc anh ta có bất kỳ kinh nghiệm nào về y học hay sinh học."

Trì Anh mở to mắt.

À, hiểu rồi.

"Hiểu chưa? Anh ta có thể trở thành quan chỉ huy hoàn toàn là do giá trị sức mạnh và giá trị anh ta mang lại cho viện nghiên cứu thông qua việc thăm dò bên ngoài."

"Thậm chí cả nam chính Diệp Vô Hàn cũng không có được điều này."

Trì Anh: À, tôi đã nghe Lục Vân Phi nói qua. Anh ta cũng là một người có năng lực đặc biệt cấp sáu.

"Đúng vậy, Diệp Vô Hàn cũng là một quan chỉ huy cấp cao, nhưng anh ta thuộc một viện nghiên cứu khác."

Đang nói chuyện thì người đàn ông bên kia liếc Cố Trì, lên tiếng:

"Anh đến để giao vật tư cho chúng tôi à?" Anh ta lộ vẻ khinh thường.

Cố Trì dừng lại, ngước mắt nhìn thoáng qua anh ta.

"Ừ. Tôi nhận được tin tức từ bên này nên đến đây."

"Xùy, tôi mới xứng đáng quan chỉ huy, anh chỉ là người giao hàng..."

"Này, anh nói cái gì đấy!" Lục Vân Phi không nhịn được, liền tức giận lên tiếng.

"Tiểu Nhậm... cậu nói gì vậy!" Một người đeo mặt nạ bảo hộ bước đến.

Người đó tháo mặt nạ. Đó là một người đàn ông lớn tuổi.

Người được gọi là Tiểu Nhậm hạ giọng, không phục: "Thực ra, chẳng phải là chuyện gì to tát... Một người chỉ biết võ, tôi không thấy có gì đặc biệt, làm sao có thể làm quan chỉ huy?"

Trì Anh trong lòng thắc mắc: “Người này kiêu ngạo như vậy, chắc hẳn anh ta mạnh hơn Cố Trì?”

"Làm sao có thể như vậy được..."

Trì Anh: “Vậy tại sao anh ta cuồng vậy?”

"Trên đời này, có nhiều người bị mắc bệnh về mắt lắm..."