Chương 5: Cô ấy tên là Trì Anh

Cuối cùng, họ đến một nhà máy nhỏ bị bỏ hoang.Có một chiếc xe địa hình tương tự đậu bên trong nhà máy, nhưng lớp vỏ bên ngoài của nó hơi cũ kỹ, như thể bị móng vuốt của một loại quái thú nào đó cào xé. Có vẻ như chiếc xe đã bị zombie tấn công.

Khi họ quay lại, người đầu tiên bước ra khỏi xe là một cô gái. Trước khi Cố Trì và những người khác xuống xe, cô đã đợi ở ngoài cửa xe.

Lục Vân Phi xuống xe trước.

Cô mỉm cười nói: “Anh Cố, kết quả thế nào rồi?"

"Không tệ, có đồ ăn."

"Tốt lắm, phán đoán của anh Cố phán đoán quả nhiên chính xác! Nơi này thật sự có vật tư."

"Tôi chỉ đề nghị mọi người đi xem thôi. Tôi không có phán đoán gì cả."

Cố Trì từ bên kia đi xuống và phản bác sau khi nghe những lời đó.

Anh ấy không muốn nhận công lao về mình, lần này chỉ là may mắn mà thôi.

Tống Thi khẽ cười, sau đó cô ta nhanh chóng đáp lại: "Dù thế nào đi nữa, anh luôn dẫn dắt mọi người rất tốt."

“……”

Cố Trì liếc nhìn cô ta nhưng không nói gì.

Sau khi Mục Vũ xuống xe, cô ấy đi thẳng sang phía bên kia và mở cửa.

"Mục Vũ, không phải cô có không gian à ? Tại sao lại để đồ lên xe?" Tống Thi thấy cô ấy mở cửa thì cười hỏi.

“Không phải đồ…”

Mục Vũ còn chưa nói xong, Trì Anh đã bước ra khỏi xe. Tay cô bị trói nên không thể mở cửa được.

Cô ta mỉm cười: “Đây là…”

"Cô ấy tên là Trì Anh, là người sống sót chúng tôi tìm được trong siêu thị, nhưng chúng tôi không chắc liệu cô ấy có bị zombie cắn hay không." Mục Vũ giải thích.

Cố Trì cũng nhìn về phía Tống Thi: “Cô với Mục Vũ giúp cô ấy kiểm tra xem có vết thương nào không, nếu không có vết thương thì tạm thời cứ để cô ấy ở đây.”

Đôi mắt của Tống Thi sáng lên, thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta có chút buồn cười vì mình trông gà hoá cuốc, dù có xinh đẹp đến mấy thì Cố Trì cũng không thể coi trọng cô gái kia được. Chắc do cô ta nhạy cảm quá rồi.

Giọng điệu cô ta dịu dàng: "Được rồi, Trì Anh phải không? Cô đi với tôi ."

Sau khi được kiểm tra và xác nhận không có vết thương trên người, sợi dây trói quanh người Trì Anh cuối cùng cũng được tháo ra.

Mục Vũ nhìn cô từ trên xuống dưới: “Người cô đầy máu zombie, tôi ra ngoài lấy nước, cô đi tắm đi.”

Trì Anh định mở miệng. Thực ra cô còn có dị năng hệ thủy nên có thể tự mình xử lý. Nhưng nhớ tới hệ thống cảnh cáo, cuối cùng cô cũng không nói gì.

Một lúc sau, Mục Vũ quay lại với một xô nước sạch.

"Bếp lò hiện đang có người dùng, bây giờ cũng đang là mùa hè, cô trông có vẻ sạch sẽ, dùng nước lạnh lau qua được không?"

Trì Anh cầm lấy cái xô trong tay cô ấy: “Được, cảm ơn.”

Ngay khi cầm lấy, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Nước này..." Nó quá lạnh, không giống nhiệt độ nước có thể có vào mùa hè.

“Lạnh à?” Mục Vũ cau mày: “Nếu cảm thấy lạnh thì để tôi mượn bếp. Đây là loại nước mà đội trưởng Cố dùng dị năng tạo ra. Anh ấy có dị năng hệ thủy nhưng về sau lại biến thành loại băng nên có chút lạnh, nếu không quen thì cũng đừng ngại, cứ nói.”

Mục Vũ cảm thấy trong đời mình chưa bao giờ đối xử tốt với ai như vậy. Nguyên nhân có lẽ chính là vì Trì Anh thực sự trông giống như một con búp bê sứ chỉ cần chạm vào là vỡ luôn, nên cô ấy vô thức đối xử cẩn thận mà không hề hay biết.

"Không sao, tôi dùng được."

Trì Anh cảm thấy có chút áy náy. Dị năng của Cố Trì còn không đủ dùng mà cô vẫn tiêu hao như thế này...

"Đi tắm rửa nhanh lên, chúng ta còn phải ăn nữa." Mộ Anh thúc giục.

Trì Anh gật đầu.

……

Khi cô bước ra, những người khác đã chuẩn bị ăn xong bữa ăn. Nhìn thấy cô đến, Lục Vân Phi chào hỏi: "Xong chưa? Lại đây ăn cơm."

Họ không có bàn, chỉ có vài người tụ tập lại với nhau, trong chiếc nồi ở giữa có đồ ăn đã nấu sẵn. Nhưng hầu như không có rau tươi, đều là những món ăn nhanh được nấu với gia vị.

Cô nhìn quanh và thấy một khuôn mặt mới mà cô chưa từng thấy trước đây. Anh ta là một người đàn ông rất cao. Nhưng hầu hết những người ở đây đều cho rằng vài ngày nữa Trì Anh sẽ được đưa đến khu vực an toàn, nên họ không có ý định giới thiệu từng thành viên trong nhóm với cô ấy.

"May mà hôm nay tìm được nhiều đồ như vậy, có thể ăn được mấy bữa ngon." Lục Vân Phi giúp Trì Anh múc một bát cháo trắng.

Trì Anh nhận bát cháo, thấy xung quanh nồi không còn chỗ trống liền di chuyển đến mép tìm một chỗ, bưng bát chậm rãi ăn.

Mục Vũ giả vờ thản nhiên liếc nhìn Trì Anh, thấy cô ăn hết miếng này đến miếng khác cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Cô ấy luôn cảm thấy tính tình Trì Anh sẽ giống một cô tiểu thư hư hỏng, cô ấy cũng sợ bữa ăn của họ sẽ không được Trì Anh thích.

Tống Thi cũng hơi ngạc nhiên. Cô cũng nghĩ giống Mục Vũ, cô ta đang chờ nghe Trì Anh phàn nàn, không ngờ cô lại không có chút cảm xúc nào khác. Không hiểu sao, Tống Thi chợt cảm thấy khó chịu trong lòng , giống như kỳ vọng của cô ta đã không thành hiện thực.

Đôi mắt Tống Thi lập loè, nhanh chóng hỏi: "Nhân tiện thì anh kể cho chúng tôi biết hôm nay anh đã xảy ra chuyện gì đi. Làm sao anh có thể bất ngờ gặp một cô gái xinh đẹp như vậy ở một nơi như thế?"

"Cô gái này thực sự rất may mắn..." Lục Vân Phi bắt đầu kể về việc Cố Trì đã gặp Trì Anh như thế nào và cô đã may mắn như thế nào khi sống sót ở một nơi như vậy. Lục Vân Phi nói vài lời, Tống Thi liền chủ động tiếp tục câu chuyện, cả Mục Vũ nữa. Trì Anh dường như đã bị cô lập .

Cố Trì đột nhiên nói: "Sức mạnh của mọi người khôi phục thế nào rồi?"

“Tôi gần như đã khôi phục được hai phần ba.” Mục Vũ là người lên tiếng đầu tiên. Cô có hai dị năng là không gian và hoả, cả hai đều chỉ cấp ba nên cô ấy hồi phục rất nhanh chóng.

"Ta chỉ có một phần ba." Lục Vân Phi cau mày. Trước đây anh ta đã sử dụng quá nhiều dị năng và là người có dị năng cấp bốn.

“Tôi cũng vậy.” Đó là giọng nói của người đàn ông cao lớn.

Cố Trì nheo mắt lại.

Tống Thi nhẹ giọng nói: “Trước đây ở khu trị liệu an toàn còn sót lại không nhiều, hai ngày nay đã khôi phục một chút, nhưng vẫn chưa khôi phục đến một nửa.”

Dị năng của cô ta đã đạt đến cấp bốn và có thiên phú rất xuất sắc. Gần một nửa đã hồi phục chỉ sau vài ngày. Đây cũng là điều cô ta tự hào nhất.

Cố Trì làm như không nghe thấy sự kiêu ngạo trong lời nói của Tống Thi, chỉ im lặng vài giây rồi nói: "Vất vả cho mọi người rồi.."