Chương 14: Đây là quan chỉ huy sao?

Người kia có vẻ như bị doạ rồi, giọng nói hơi lắp bắp: "Không, không biết."

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng lúc trước chúng tôi tới vẫn còn tốt."

"Là... Một thành viên trong Chúng tôi ra ngoài thu thập thi thể zombie, không biết khi nào bị zombie cắn. Đến lúc chúng tôi phát hiện, hắn ta đã triệu tập zombie bắt đầu tấn công viện nghiên cứu."

"Nhưng mà, bọn chúng trước kia chưa từng biết cách hợp tác! Bình thường đυ.ng phải một đám tụ tập, cũng chỉ là do có cùng con mồi, vừa khéo đi cùng mà thôi. Làm sao đột nhiên..." Lục Vân Phi khó hiểu mà nhíu chặt mày.

"Bọn chúng tiến hoá." Cố Trì khẳng định. "Không chỉ tiến hoá thân thể, chắc là còn có một phần trí lực cùng tăng lên."

Anh trầm giọng nói: "Giả thuyết của giáo sư đã được nghiệm chứng. Ông ấy lúc trước có nói, zombie sẽ không ngừng tiến hoá. Con có vũ lực cùng trí lực cao nhất, có thể sẽ trở thành thủ lĩnh, còn lại zombie cấp thấp đều sẽ nghe lệnh nó..."

"Đi phía trước tìm xem còn có những người khác hay không. Còn cậu..." Cố Trì nhìn về phía người còn sống sót kia: "Cậu bảo lưu lại số liệu thí nghiệm gửi đến tổng bộ."

Người kia lắc đầu, nói: "Số liệu trên cơ bản đều đổi mới đồng bộ, nhưng thành quả nghiên cứu đều do tổ nhỏ hoàn thành... Tôi ngày thường cũng chỉ thu thập mẫu vật, không trực tiếp tham gia nghiên cứu, không biết kết quả bọn họ làm tới bước nào."

Vừa nói, anh ta vừa nức nở khóc.

Tống Thi an ủi: "Không sao, có thể sống sót đã là may mắn rồi."

Trì Anh nghiêng đầu. Cô hình như...

Nghe được âm thanh gì đó.

Thính lực của cô nhạy bén hơn rất nhiều so với người thường, cho dù là âm thanh rất nhỏ, khó bị chú ý tới, cô cũng có thể cảm giác được.

Hình như ở phía trước... Trước một chút nữa... Bên trái...

Có.

Là từ cái rương lớn này phát ra.

Đó là một cái khoang hình trứng màu trắng thật lớn, vừa vặn có thể chứa đủ một người. Cái rương lớn giống vậy, nơi này có tới mười mấy cái.

Cô cúi người, cẩn thận lắng nghe.

Bên trong thật sự truyền đến âm thanh cọ sát, thật mỏng manh, với lại vật này cách âm rất tốt, nên không dễ dàng nghe rõ.

Trì Anh xoay người, hơi hé miệng:

"Cố.."

Tròn nháy mắt cô có chút do dự nên gọi là gì. Đội trưởng hay Cố đội trưởng? Không đúng, cô cũng không phải người trong đội. Nhưng Cố Trì hẳn là lớn hơn cô rất nhiều, nếu kêu tên trực tiếp thì lại hơi kì quái.

Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi phiền phức, nên không nghĩ nhiều như vậy nữa, trực tiếp la lớn: "Cố Trì."

"....."

Cố Trì thật sự bị tiếng gọi này làm cho kinh ngạc.

Một là vì giọng Trì Anh rất lớn, một nguyên nhân khác còn lại là, sau khi virus zombie bùng nổ, hầu như không ai gọi thẳng tên của anh, hơn nữa sau khi anh thăng chức lên quan chỉ huy, các quản lý cấp cao của liên minh nhân loại đều gọi anh là “Cố đội trưởng”.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, anh vẫn yên lặng ngồi dậy.

"...Gì."

Anh đi về phía Trì Anh.

"Nơi này... Hình như có người." Trì Anh chỉ chỉ cái khoang bầu dục trắng lớn kia.

"Chắc chắn không?"

"Dù sao cũng có âm thanh"

Cố Trì ngẩn ra, nhắm mắt cẩn thận nghe một lát, lại không nghe ra bất cứ thanh âm gì.

Trì Anh bất mãn mà chỉ:

"Anh đến gần chút."

"....."

Cố Trì vì thế cúi người lắng nghe.

Trì Anh vươn ngón trỏ đè đầu anh, để tai anh dán trên khoang bầu dục.

Rẹt rẹt.

Ánh mắt Cố Trì bỗng sáng lên.

Là âm thanh móng tay người cọ xát!

Anh nhanh chóng đứng dậy.

Đây là khoang chứa đựng hàng mẫu, bình thường là nơi chứa thi thể zombie, hẳn là có nút mở ra.

Anh sờ soạng bốn phía khoang chứa đựng một vòng, rốt cuộc tìm được nút mở ở mặt bên phải.

Cửa khoang mở ra, lộ ra một ông lão sắc mặt đỏ tím vì thiếu oxi ở bên trong. Không khí tiến vào trong khoang, ông ấy hít vào từng hơi không khí vừa vào.

"Khụ khụ khụ."

"Thầy!" Chàng trai may mắn sống sót kia nhìn thấy ông lão trong khoang, mừng rỡ nói.

Cố Trì lập tức chuẩn bị mở ra những cửa khoang khác.

"Bên kia không có." Trì Anh nhỏ giọng nói.

Cô không nghe thấy trong mấy cái rương kia có thanh âm nào khác.

Cố Trì ngừng động tác, nhưng vẫn cố chấp cúi người đi ấn.

"Vô dụng thôi, Cố quan chỉ huy." Ông lão đột nhiên mở miệng nói: " Tôi là được một học sinh cuối cùng đưa vào. Những khoang chứa đựng bên trong, đã không còn ai khác..."

"...."

Cố Trì chậm chạp buông tay, đứng dậy.

"Tống Thi, cậu kiểm tra thương thế trên người họ một chút, sau đó đứng ở cửa thông hành đợi lệnh. Lâm giáo sư vừa thiếu oxi do ở bên trong một thời gian dài, có vấn đề gì kịp thời báo cáo."

"Vâng, anh Cố."

"Còn những người khác, những zombie lúc này bị đóng băng còn chưa giải quyết, chúng ta cần phải chặt đầu bọn chúng, đảm bảo chúng sẽ không sống lại. Tinh hạch cũng không bỏ qua, thu thập lại toàn bộ. Rõ rồi chứ?"

"Đã rõ."

"Đã rõ."

"Đã rõ, Cố đội trưởng."

Trì Anh mím môi dưới.

Cô cảm thấy, người này hẳn đang khó chịu, nhưng anh có vẻ như rất ít khi biểu hiện ra mặt trái cảm xúc của chính mình.

Quan chỉ huy...

Đây là quan chỉ huy sao?