Chương 13: Nhất định phải theo sát tôi

Phòng thí nghiệm ngầm

Đây là nơi bọn họ thường ngày làm thí nghiệm, phải đi qua một cánh cửa lớn ở đại sảnh mới đến được cửa phòng thí nghiệm này. Bọn họ muốn đi qua thì cần phải diệt sạch zombie ở đây.

"Vù vù vù!"

Lục Vân Phi giơ tay, phóng tia lửa đánh rơi một zombie đang há miệng lao tới.

"Vù!" Lại đánh một zombie mặc trang phục thí nghiệm.

Mọi người đều ngây ra.

Người bên trong... đều thật sự biến thành zombie.

Nhìn kĩ lại, trong những zombie mặc trang phục thí nghiệm, còn có một zombie rất thấp, đó là người mà trước đây bọn họ còn oán giận, Tiểu Nhậm.

Cố Trì hít vào một hơi, làm chính mình tỉnh táo lại chỉ huy mọi người.

"Vân Phi, Mục Vũ, các cậu xử lý bọn ở cửa. Tống Thi, cô cũng ở đây cùng bọn họ."

Bọn họ không chỉ muốn tìm thấy người sống sót, còn cần đảm bảo số liệu của phòng thí nghiệm không bị phá hỏng. Lục Vân Phi với Mục Vũ đều là dị năng giả hệ hoả, kiểm soát không tốt có thể sẽ thiêu hủy số liệu ở phòng thí nghiệm. Để hai người bọn họ ở bên ngoài là an toàn nhất.

"Đã rõ."

"Đã rõ."

"Lâm Huân, cậu đi theo tôi."

Anh nhìn Trì Anh, nói: "Nhất định phải theo sát tôi."

Trì Anh gật đầu.

Cố Trì nhào lên vung thương băng về phía bọn zombie, máu đỏ sậm phun ra từ mày chúng, bắn tung tóe đầy đất.

Nhưng chúng lại không ngã xuống.

Vốn dĩ thương băng phải xuyên qua toàn bộ đầu zombie, nhưng lúc này lại chỉ cắm vào được một nửa. Chúng nó không biết đau đớn là gì, tiếp tục lảo đảo tiến tới nhóm con mồi trước mắt chúng.

Lâm Huân đứng sau lưng anh giơ tay, trên mặt đất trống rỗng đột nhiên xuất hiện rất nhiều dây leo, quấn quanh mắt cá chân và cánh tay chúng, miễn cưỡng ép bọn chúng ngừng lại.

Cố Trì sắc mặt ngưng trọng, ngưng kết thương băng một lần nữa, lúc này anh dùng gấp đôi dị năng so với lần trước.

Anh buông ngón tay ra, chỉ nghe được âm thanh băng cắt qua không khí vù vù, đã thấy mấy zombie ngã xuống.

Trì Anh liếc mắt nhìn, thương băng ở một đầu khác vừa vặn xuyên qua não zombie.

"Lâm Huân, dùng dị năng gấp hai lần."

Lâm Huân nghe vậy hít một hơi khí lạnh.

Gấp đôi dị năng... Bọn chúng trưởng thành cũng quá nhanh rồi.

Anh ta chuyên tâm vận động dị năng, dây leo phủ kín cửa phòng thí nghiệm. Hành động của zombie hành động đều bị dây leo hạn chế.

Cố Trì thấy thế, nhanh chóng ra tay. Chỉ trong một chốc dây leo trên mặt đất đã tầm đầy mùi máu.

Xung quanh tạm thời được dọn dẹp sạch sẽ. Cố Trì tiến lên vài bước, nhìn xuyên qua khe xem xét bên trong.

Thấy rõ tình trạng bên trong, Cố Trì lui về phía sau nửa bước.

"Cố đội trưởng?"

"Số lượng quá nhiều..."

Lâm Huân sửng sốt, vội đi qua.

Chỉ thấy bên trong cánh cửa, khoảng không đến hai trăm mét vuông, thế nhưng có tới năm, sáu mươi zombie đang hoạt động. Mấu chốt hơn chính là, anh ta không thấy có bóng dáng nhân loại nào.

"Lâm Huân, cậu lui ra phía sau, dùng dị năng hệ mộc câu lấy tay cửa."

"Anh muốn làm gì?"

"Đi từng bước một quá chậm, nguy hiểm cũng lớn."

Lâm Huân phản ứng rất nhanh, dẫn theo Trì Anh lùi vài bước, đồng thời dựa theo sắp xếp của Cố Trì, dùng dây leo móc lấy then cửa.

Cố Trì lùi lại cách cửa chừng mười mét, nói: "Mở cửa."

Lâm Huân nghe vậy kéo căng dây leo, cửa lớn theo đó mở ra, zombie bên trong chú ý tới "đồ ăn" ngoài cửa, sôi nổi bước chân tới phía cửa. Thậm chí không ít zombie bị đẩy đến bên cạnh, cũng đều tiến tới.

"Hô hô hô."

Đồ ăn!

"Hô hô hô hô hô!"

Đừng đẩy! Đều là của ta!

Cố Trì che ở phía trước một mình, đáy mắt chợt loé qua tia sáng màu xanh băng. Vầng sáng màu xanh nhàn nhạt bao phủ anh, từ trên xuống dưới.

Trì Anh cảm thấy độ ấm xung quanh giảm xuống cực nhanh.

Cô nghiêng thân, lập tức nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Lấy Cố Trì làm ranh giới, nơi phía sau anh vẫn như thường, chỉ có độ ấm hạ xuống ít nhất mười mấy độ. Mà một khu vực lớn phía trước anh lại phủ lên một tầng sương lạnh. Mặt đất, vách tường kết lên một tầng băng thật dày.

Những zombie vừa nãy còn hưng phấn, giờ phút này đều bị đông lạnh thành băng. đứng im tại chỗ không thể động đậy.

Trì Anh thử nhìn sát vào.

Đã chết?

Cố Trì giải đáp nghi vấn trong lòng cô, anh đi tới chỗ bọn Mục Vũ: "Sinh mệnh của chúng nó rất cường đại. Nếu không chém đầu, sau một thời gian sẽ lại bò dậy."

"Chỗ băng này có thể giữ chân chúng trong chốc lát, đi vào tìm người sống sót trước."

Mấy người Mục Vũ phía sau cũng đi theo.

Cố Trì vào cửa, tiện tay xử lý 1 con zombie còn sót bên trong phòng thí nghiệm, sau đó tìm kiếm khắp nơi.

"A..."

Có người!

Cái bàn đá ngầm lung lay một hồi, từ bên trong lăn ra một con à một... người?

"Cứu mạng..." Là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trưởng thành.

Thật sự là người!

Mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Người này chắc là vẫn luôn trốn ở phía dưới, nên anh ta may mắn không bị zombie phát hiện.

Lục Vân Phi kéo anh ta lên từ dưới mặt đất hỏi: "Những người khác đâu? Trừ cậu ra, ở đây có người nào còn sống không?"