Chương 11: Zombie tiến hóa

[Trên đời này người mù nhiều vô kể mà.]

Trì Anh trầm mặc.

Lục Vân Phi còn muốn nói gì đó, lại bị Cố Trì lạnh nhạt ngăn lại. Những thành viên còn lại cũng đều âm thầm nhẫn nhịn.

“Đưa đồ cho bọn họ trước đi. Chúng ta còn phải lên đường, không thể lãng phí thêm thời gian nữa.”

Nhưng ông lão kia lại xấu hổ nói: “Hay là mọi người ở lại ăn chút gì đi. Ở đây vẫn có điện để các cậu nấu một bữa, dù sao thì đi trên đường cũng không chắc tìm được một chỗ dừng chân.”

Cố Trì vừa định từ chối thì ông lão đã bảo mấy người bên trong chuẩn bị đồ ăn, anh cũng không còn cách nào khác ngoài im lặng nuốt xuống lời muốn nói.

Anh nghiêng đầu nhìn sang Mục Vũ.

“Mục Vũ, đưa đồ cho bọn họ đi.”

Mục Vũ lạnh mặt, nhưng vẫn theo lời anh đưa nước và đồ ăn lấy được ở siêu thị ngày hôm qua ra.

“Viện nghiên cứu có tiến triển gì không?” Cố Trì hỏi.

Ông lão thở dài: “Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân gây ra virus zombie, hiện tại rất khó để đưa ra phương pháp chữa trị cụ thể. Cũng chỉ có nghiên cứu về tinh hạch zombie là có chút tiến triển.”

“Tinh hạch thế nào?”

“Ài, từ khi đại dịch zombie bộc phát đến giờ, lượng năng lượng hiện nay mà một tinh hạch zombie lưu trữ nhiều hơn ít nhất ba phần so với ban đầu.”

Cố Trì nhíu mày, nói: “Ít nhất ba phần sao… Tôi và các thành viên trong đội đang không ngừng tăng cường dị năng cho nên không cảm nhận được rõ lắm lượng năng lượng biến đổi của zombie.”

Bùm.

Ngay lúc anh nói chuyện, cánh cửa kim loại hình tròn lại mở ra. Lần này có vài người mang theo thi thể zombie đi vào, tất cả đều mặc quần áo bảo hộ.

Ông lão giới thiệu: “Bình thường bọn họ phụ trách lấy mẫu vật ở bên ngoài. Những zombie chết ngoài cửa là vật thí nghiệm tốt nhất cho chúng ta. Nếu may mắn thì thỉnh thoảng có thể nhặt được một vài con vẫn còn sống.”

Đối với Cố Trì và những người khác trong đội, điều này cũng không có gì quá xa lạ, bọn họ cũng nhanh chóng dời tầm mắt.

Không có ai để ý rằng một trong số những người mang xác zombie tiến vào, bước chân có phần cứng ngắc, động tác cũng hơi khập khiễng.

“Chao ôi… bây giờ chúng ta phải tiêu tốn gấp đôi năng lượng để tiêu diệt cùng một lượng zombie so với lúc trước!” Ông lão thở dài.

Cố Trì nheo mắt, nghiêm túc nói: “Không chỉ có chúng ta, bọn chúng cũng đang ngày một tiến hoá.”

“Đúng vậy, chỉ là không biết bọn chúng có thể tiến hoá tới mức nào.”

“Viện nghiên cứu dị năng ở đâu? Tiến độ bên đó thế nào rồi?”

Ông lão lắc đầu: “Cũng vậy, không có cách nào hơn. Nhưng tôi nghe nói bọn họ đã tìm ra được phương pháp khác, hiện tại đang trong giai đoạn thử nghiệm.”

Trì Anh im lặng tiếp thu thông tin vừa nghe được.

Trước đó hệ thống đã nói tổng cộng có hai viện nghiên cứu, Cố Trì đang ở Viện nghiên cứu virus, cho nên thứ bọn họ đang nói hiện giờ chính là Viện nghiên cứu dị năng nơi Diệp Vô Hàn làm việc.

“Nói nhiều với bọn họ làm gì? Những người này căn bản chưa từng nghiên cứu về virus, hiểu được chắc?”

“Tiểu Nhậm! Không được nói bậy!” Khuôn mặt ông lão đỏ bừng lên vì tức giận.

Trì Anh từ phía sau nghe được, cảm thấy người tên “Tiểu Nhậm” này nói chuyện thật quá đáng, không nhịn được ngoái đầu ra nhìn một cái.

Nhìn một cái thì không sao, nhưng ‘Tiểu Nhậm’ kia thấy cô ló đầu ra thì sửng sốt, hai mắt sưng húp nhìn chằm chằm vào cô.

Trì Anh bị ánh mắt của hắn làm cho khó chịu, cô rụt cổ lại, quay đầu đi chỗ khác để tránh ánh mắt của hắn.

Nhưng Tiểu Nhậm lại không bỏ cuộc. Hắn ta thay đổi thái độ trước đây với Cố Trì, thậm chí còn không nói những lời kì quặc đó nữa mà chỉ ngơ ngác hướng ánh mắt về phía sau lưng anh.

Tống Thi trông thấy vậy thì có chút sung sướиɠ không thể tả được. Lúc đầu cô ta hơi khó chịu với vẻ ngoài quá xuất sắc của Trì Anh, nhưng bây giờ cô ta đã cảm thấy bình thường trở lại.

Vẻ bề ngoài quá xuất sắc nhưng lại không có năng lực chống đỡ thì sớm muộn gì cũng mang tới không ít tai hoạ.

Ngoại hình hiện tại của cô ta tuy không đến mức xinh đẹp khiến người ta dòm ngó, nhưng lại đủ để cảm thấy kiêu hãnh, vừa phải là đủ.

Cố Trì đương nhiên cũng nhân ra sự thay đổi của người đàn ông kia, anh quay đầu ra phía sau lưng mình, ngay lập tức có thể hiểu được nguyên nhân. Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Lục Vân Phi, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.”

“À… “ Lão già đột nhiên lo lắng nói: “Không phải đã nói ăn cơm xong mới đi sao?”

Cố Trì lúc này đã giận đến mức không muốn để lại mặt mũi cho ông, anh nhướn mi nói: “Bữa cơm này, chỉ sợ chúng tôi ăn không nổi.”

“Cái này… “

“Đúng vậy, ăn một bữa hẵng rồi đi.” Người lên tiếng là người họ Nhậm kia. Hắn ta nhìn chằm chằm Trì Anh mà không chớp mắt, thể hiện rõ sự thô tục của mình.

“Ha.” Cố Trì cười khẩy. Nếu hắn ta không có ích trong việc nghiên cứu virus thì anh đã đánh người này từ lâu rồi.

Tuy nhiên, người này lại hoàn toàn không nhận thấy được bầu không khí khác thường, vẫn tiếp tục mời: “Chúng tôi ở đây có thịt gà nuôi trong phòng thí nghiệm. Thịt ở bên ngoài đều đã hư hết rồi.”

Thấy họ thực sự muốn đi, Tiểu Nhậm lập tức tiến lên, đi đến bên cạnh Trì Anh: “Cô tên gì? Tôi nói cho cô biết, ở lại phòng thí nghiệm của chúng tôi an toàn hơn nhiều so với đi cùng bọn họ ra bên ngoài.”

Trì Anh nghiêng đầu, không trả lời câu hỏi của hắn, còn hỏi ngược lại: “Anh nói ở đây có thịt à… “

Thấy cô hỏi vậy, ánh mắt Tiểu Nhậm loé lên một tia hưng phấp: “Đúng vậy, có thịt! Cô ở lại ăn cơm đi, bọn họ cũng đã làm xong phần cơm cho các cô rồi, nếu mà cứ đi như thế thì lãng phí quá.”

“Ừm… “

Cố Trì đã dựng xong thang, nghe thấy bọn họ nói chuyện thì quay đầu nhìn sang Trì Anh. Anh mím môi thành một đường thẳng, có chút lạnh lùng.

“Cũng không cần đâu. Cậu ăn phần của chúng tôi đi, cậu cần ăn nhiều hơn đấy.” Trì Anh tủm tỉm cười nói.