Chương 1.3: Lê Mộ

“Mày đang nói dối.” Ngón tay người đàn ông vạch hai vòng trên không trung, lưỡi dao bạc dựng đứng trên không trung cũng xoay hai vòng quanh đầu Vương Cường.

"Chỗ lánh nạn và tổ chức đều quy định, chưa được cho phép không thể tùy ý sử dụng dị năng, cho nên, mày muốn làm gì?"

Mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy xuống, bị Beta không có dị năng đấm, bị dị năng giả lai lịch không rõ không quen biết nhục nhã, còn bị đám người vây quanh chê cười. Vương Cường giờ phút này phẫn nộ đạt tới đỉnh điểm, gã thẹn quá hóa giận nói: "Liên quan gì tới mày, ông đây muốn dùng dị năng thì sao, ở chỗ này ông đây chính là trời! Mày biết tao có thân phận gì không! Ông đây là dị năng giả hệ hỏa cấp A Vương Cường!”

Người đàn ông ra vẻ tự hỏi: “Vương Cường? Không quen biết. Nhưng mà dị năng giả hệ Hỏa thì tôi có biết một người.”

Vương Cường ấp úng hai tiếng: “Ai, ai?”

“Nghiêm Sóc Vọng.”

Người đàn ông nhẹ nhàng nói ra một cái tên, lại giống như một quả bom nổ dưới nước, đùng một cái, đẩy tên này vào trong tai mọi người.

Ngay cả An Dư sắc mặt cũng khẽ biến.

Cậu còn nhớ rõ vị này.

Dị năng giả hệ Hỏa cấp S, một tin đồn nổi danh nhất trên người anh, là lúc mới vừa thức tỉnh dị năng, bởi vì năng lượng quá mạnh mẽ không cách nào khống chế, trực tiếp nổ tung toàn bộ trường học, ngoại trừ chính anh, không người nào sống sót. Mà ở trước ngày tận thế, anh còn là giáo sư ở trường này. Bởi vậy tranh luận trên người anh rất lớn.

Khi mọi người còn đang hồi tưởng lại đại danh "Nghiêm Sóc Vọng", người đàn ông lại nói: "Vậy muốn biết tôi là ai không?"

Người đàn ông giả vờ hắng giọng: "Giới thiệu một chút, tôi là Giản Hâm, cấp S, hệ kim loại.”

Giản Hâm? Không phải hắn ta nên ở lại chỗ lánh nạn Santana, tại sao lại đến nơi này?

An Dư không hiểu.

Vẻ mặt nhỏ bé này bị Giản Hâm bắt được một cách chuẩn xác, khóe miệng hắn ta nhếch lên, hóa ra cũng không hề tò mò chút nào.

“Ngài là Giản Hâm ở chỗ lánh nạn Santana sao? Tôi là Lê Mộ người đối ứng có trò chuyện với ngài ngày hôm trước.” Nhân viên ghi chép không biết đứng lên từ lúc nào, hắn nói: "Vương Cường, hắn ta vi phạm luật nơi trú ẩn, khi chưa được phép đã sử dụng dị năng ở nơi lánh nạn, còn thường xuyên bức bách ức hϊếp mọi người, nhưng chúng tôi không ai có thể quản chế gã ..."

“Lê Mộ mày là con chó ăn cây táo, rào cây sung…”

Lời nói chợt dừng lại, cảm giác lạnh lẽo ở bụng làm cho Vương Cường run rẩy cúi đầu, quần áo bị lưỡi dao trong nháy mắt cắt qua, mỡ bụng phòi cả ra ngoài, nhưng cũng không thấy máu.

“Tôi hiểu đại khái rồi, nhưng tôi cũng chỉ tới đây ở tạm một thời gian, không có quyền hạn xử lý chuyện của các cậu, có điều tôi có thể hỗ trợ cảnh báo một lần.”

Giản Hâm cười hiền lành với Vương Cường: “Nếu anh còn dám làm lơ luật, không kiêng nể bắt nạt người khác, vậy con dao này của tôi, có thể dời xuống vài tấc rồi.”

Vương Cường bị sợ hãi trước lưỡi dao lơ lửng bên bụng dọa đến thiếu chút nữa không khống chế được, vội vàng gật đầu xin tha.

Giản Hâm thu hồi tầm mắt, chẳng biết tại sao, đối diện với An Dư, tầm mắt hai người va chạm trên không trung.

Mặt An Dư vẫn không chút thay đổi, Giản Hâm lại nhướng mày cười với cậu.

Sau khi Vương Cường bị uy áp của dị năng giả cấp S cưỡng bách chạy trốn, quần chúng ăn dưa dần dần tản ra, trò khôi hài này do sắc đẹp dẫn phát mới tuyên cáo kết thúc.

Lúc này hai người Lê Mộ và Giản Hâm đứng cùng một chỗ nói chuyện với nhau, An Dư cũng không có cảm thấy hứng thú với nội dung trong đó, nhưng kiểm tra của cậu còn chưa hoàn thành, vì thế không quá tình nguyện đi tới trước mặt Giản Hâm.

“Trả lại đơn cho tôi.” An Dư vươn tay.

Vừa mới đứng ở cách đó không xa, chỉ cảm thấy người đàn ông này nhìn cao lớn, chờ đến khi đến gần, phát hiện đối phương còn cao hơn mình nửa cái đầu.

Cậu không thích ngước nhìn người khác.

Nhưng dường như người đàn ông này vẫn chưa ý thức được điều này, hắn ta nhìn vẻ mặt lạnh như băng của An Dư, khóe miệng vẫn luôn cong lên càng thêm rõ ràng.

Tuy rằng giờ phút này rất muốn lên giường với vị Beta xinh đẹp này, nhưng đáng tiếc hắn ta còn có chuyện quan trọng.

Giản Hâm trả lại đơn cho An Dư, gọi tên đối phương như hồi tưởng: "An Dư?"

Hắn ta nhướng mày cười: “Chúng ta còn sẽ gặp lại.”

An Dư cũng lười để tâm, lấy lại đơn lập tức đi xếp hàng kiểm tra lần nữa.

Giản Hâm nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi, trong lòng thầm nói: Chảnh nhưng đẹp, sẽ được tha thứ.

Lê Mộ gọi khiến suy nghĩ của hắn ta quay lại: “Phòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngài, ngài có thể vào ở bất cứ lúc nào, nếu còn cần gì, có thể đề xuất với tôi bất cứ lúc nào.”

Giản Hâm nhìn An Dư đã xếp hàng, nói: “Phòng cậu ấy đã sắp xếp chưa?”

Lê Mộ dừng lại, biết hắn ta đang chỉ ai, trả lời: “Chưa.”

Giản Hâm sờ sờ cằm, không có vậy thì dễ làm nha.

An Dư đang xếp hàng dường như chú ý tới tầm mắt bên này, chờ cậu nghiêng đầu nhìn lại, hai người kia đã rời đi.