Chương 22

Người đàn ông càng nói càng kích động, cuối cùng giọng nói đã bắt đầu run rẩy lên, người phụ nữ thấp giọng khóc lên, nhưng nét mặt của Kỷ Sâm lại không có chút thay đổi nào, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ nói: “Anh hai, chị dâu, em hy vọng hai người hiểu rõ một chuyện, cho dù có chuyện gì xảy ra thì chính phủ đều sẽ có cách giải quyết. Tiểu Nhiên là cháu trai ruột của em, nếu có tin xấu, sao em có thể không màng sống chết của nó mà không nói cho anh chị được chứ? Anh chị phải tin tưởng chính phủ, bây giờ thì anh chị hãy yên tâm về đi! Em đảm bảo nếu như có tin tức gì thì sẽ nói cho hai người trước tiên.”

Vợ chồng hai người vừa thấy Kỷ Sâm nói chắc nịch như đinh đóng cột, hai người nhìn lại một lần nữa để xác định anh không có biểu cảm gì rồi mới liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng đành ủ rũ rời khỏi phòng khách.

Hai người vừa đi, một người đàn ông mặc vest đen tiến vào khom lưng đến gần bên tai Kỷ Sâm thấp giọng nói vài câu.

“Lý Đông Huy thật đúng là liều mạng, lại dám đối đầu với tôi!” Kỷ Sâm nhàn nhạt nói: “Đi, nói cho bọn họ cho dù có dùng cách gì cũng phải trong thời gian sớm nhất biết rõ được tình hình dịch bệnh của thành phố H, xem nó đã đến mức độ nào rồi.”

“Kỷ Nhiên thiếu gia bên kia……” Người đàn ông nhìn Kỷ Sâm lo lắng nói.

“Do anh chị tôi quá chiều nó, nếu trước đó cho nó học ở thành phố A thì bây giờ mọi chuyện cũng đã không đến nỗi này.” Kỷ Sâm xoa xoa giữa lông mày của mình, sau đó nói: “Lý Đông Huy là người của Cốc Đông Thăng, học viện của bọn họ và trường quân đội của chúng ta như nước với lửa thì cậu cũng đã biết rồi. Hiện giờ, thành phố H thành ra như vậy, dù tôi có bản lĩnh lên trời cũng không thể giúp được, chỉ có thể xem chính tạo hoá của nó mà thôi.”

Nước Hoa Hạ là một đảng lãnh đạo, các đảng cùng tranh cử với nhau nhưng chỉ có 1 đảng cầm quyền, các đảng khác sẽ tham gia thảo luận và giám sát đảng cầm quyền.

So với nước có đa Đảng hay chế độ nhiều đảng thì chế độ của Hoa Hạ được quy hoạch dài hạn, cũng tập trung tài nguyên nên dễ giải quyết vấn đề lớn và cải cách năng lực hơn.

Đây là chế độ phát triển có lợi nhất, có người địa phương thì chắc chắn sẽ có giang hồ, có giang hồ địa phương chắc chắn sẽ có bang phái, chính phủ luôn có hai hoặc nhiều phe phái nhỏ, có thể nói đến nhiều năm trước giữa phe SH và BJ, còn có vụ ầm ĩ nhất mấy năm nay chính là giữa học viện và trường quân đội, nói đơn giản dễ hiểu chính là người văn người võ không cùng chung chí hướng.

Xưa giờ văn võ khác nhau, vì hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, tam quan bất động, dẫn đến ý kiến sẽ khác nhau. Mà bắt đầu từ mấy năm trước từ khi xuất hiện các loại virus biến dị, hai bên liền bắt đầu xung đột với nhau.

Phái học viện cảm thấy tất cả là do con người phá hoại thiên nhiên gây ra, họ cổ vũ bảo vệ thiên nhiên, lúc cần thì không tiếp tục công nghiệp hoá nữa mà chuyển trọng điểm sang nông- lâm nghiệp, như vậy mới có thể đảm bảo cho con cháu sau này.