Chương 18

Hắn vừa dứt lời, tên đàn ông kia từ nức nở chuyển sang gào khóc, anh ta nói: “Có phải là tôi muốn như vậy đâu! Nhưng tôi đã nhịn suốt từ đêm đến giờ, tôi sắp phát điên lên rồi!” Anh ta rống xong liền đứng dậy khỏi mặt đất, tự dùng tay vò tóc mình: “Thế giới này xong rồi, xong hết rồi! Trước kia tôi có đọc qua một cuốn sách, nó ghi nếu virus zombie bùng nổ, chưa đến một tuần, chúng ta đều sẽ bị tiêu diệt hết! Tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc!”

Kỷ Nhiên không phải dạng người biết an ủi người khác, hắn lạnh giọng quát lớn nói: “Kết thúc cái rắm, bọn nó là cái thá gì chứ? Không có trí tuệ không có đầu óc, chỉ là cái xác không hồn, là động vật, là súc sinh, bọn họ hiện tại thoạt nhìn tuy mạnh nhưng chỉ là do chúng ta trở tay không kịp mà thôi, chỉ cần quân đội tới, gϊếŧ bọn nó thì có khác gì gϊếŧ kiến đâu.”

“Cậu thì biết cái gì? Nếu như một nửa số người trên thế giới bị biến thành thây ma thì sẽ có bao nhiêu chứ, hàng tỷ, là hàng ngàn tỷ đó!” Cậu nam sinh quát lên: “Sức mạnh của bọn chúng vô cùng lớn, không cần ăn uống cũng có thể sống sót trong mấy năm, thậm chí là mấy chục năm cũng đều được, phải cần bao nhiêu quân đội mới có thể tiêu diệt hết bọn chúng chứ?”

“Tỉnh lại đi!” Kỷ Nhiên nói: “Hiện tại thời đại của chúng ta không phải là thời kỳ bộ lạc nguyên thủy, Đại Thanh đều đã bị diệt hơn trăm năm rồi! Anh còn nghĩ bây giờ chiến tranh xảy ra chúng ta sẽ dùng tay mà đánh chắc? Một đám thây ma không có tư duy không có tổ chức không có chiến thuật, chỉ có số lượng nhiều, đối mặt với con người có súng lục, súng máy, ống phóng hỏa tiễn, pháo cối, đạn hạt nhân thì cái nào hơn?”

“Cậu căn bản không hiểu!” Cậu nam sinh kia kêu khóc nói: “Đây là mạt thế! Mạt thế đó, hiểu không? Là tận thế! Đến lúc đó khắp nơi đều là cát vàng, nền văn minh nhân loại sẽ biến mất, cái gì cũng đều không có!”

“Anh……” Kỷ Nhiên bị sự ngoan cố của cậu nam sinh này làm cho đau đầu, hắn vốn đã không thoải mái, hiện giờ máu dâng lên khiến cho tầm nhìn trở thành màu đen, chân thiếu chút mềm nhũn mà ngã khuỵu trên đất.

Thẩm Nịnh vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, lúc này lại thấy tên đàn ông đối diện đứng dậy lao về phía này, Thẩm Nịnh bị doạ sợ, cô lập tức kéo Kỷ Nhiên né sang một bên, nhưng không ngờ tới anh ta không phải là muốn đánh họ mà là tiến đến cánh cửa đang mở kia, nhanh chóng vọt vào bên trong, Thẩm Nịnh còn chưa hiểu chuyện gì, thì anh ta đã hét lên và nhảy khỏi ban công.

Tiếng rầm vang lên, lúc sau là tiếng thây ma gầm rú vui mừng, ba người không tự chủ được run lên lập cập, không dám nghĩ đến cảnh đang diễn ra dưới lầu.

Kỷ Nhiên thấy đầu mình nóng lên, mọi thứ trong não đều đang rối loạn, khiến cho hắn vô cùng khó chịu, trong người như có ngọn lửa lớn bốc cháy lên, hạ thân như muốn nổ tung.

“Anh ta, anh ta sẽ không cũng giống……” Cô gái kia sợ hãi nên chạy ra xa, khϊếp sợ nhìn sắc mặt đỏ bừng của Kỷ Nhiên.