Chương 13

Thẩm Tùy dứt lời, Kiều Tây vội vàng chạy vào phòng chứa đồ, lúc đó hắn cũng vào phòng vệ sinh, cô suy nghĩ một chút, liền đi lên phòng ngủ lấy ra bộ quần áo ngủ cho hắn.

Lúc áo khoác được cởi ra, bên trong là một ống tay áo màu trắng, nhìn thấy rõ vết thương của hắn, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thật may, vết thương ở cánh tay trái chỉ nhẹ thôi, chứ không hề thấy xương.

Trước đó, cô mơ hồ nhìn thấy một thứ màu trắng trong vết thương, cứ nghĩ nó là xương, nhưng thực ra là một cái tay áo.

"Cảm giác như thế nào." Cô dùng nhíp gấp bông thấm thuốc vào vết thương, cô cố gắng nhẹ nhàng hết sức, "Đau lắm không?"

Thẩm Tùy mím môi không nói gì, ánh mắt chăm chú vào cái nhíp đang gắp tăm bông kia, trán hắn ướt đẫm mồ hôi, gân xanh cũng nổi lên.

Cô hỏi: "Lần này anh nhìn thấy gì?"

Vết thương có dáng vẻ hình răng cưa, mặc dù không sâu lắm, nhưng rất kinh khủng. Mà vết thương tay phải cũng rất lớn, hiển nhiên cũng không giống vết răng của con người cắn.

"Những thứ đó...đang tiến hóa."

Nhà máy nước sạch, trong kho hàng, thoáng hiện lên chiếc bóng khổng lồ quỷ mị, thứ gì đó trông rất gầy, đen đúa đập xuống mặt đất, sau đó tia lửa liền bắn lên.

Thẩm Tùy đã sống tận hai mươi bảy năm, cũng không thể dùng đôi ba lời mà giải thích rõ cho cô biết.

"Nhanh lên một chút." Thẩm Hồi thúc giục.

Nước muối sinh lý thấm vào vết thương, Kiều Tây đang định bôi thuốc cho hắn, bên tai vang lên tiếng gì đó, con ngươi cô lập tức co rút lại.

"Anh...anh đau sao?"

Cô cố nén sợ hãi, đầu ngón tay cũng khựng lại, không cách nào cử động được.

Hốc mắt của hắn bất giác trở nên đỏ tươi, Thẩm Tùy cảm thấy trước mắt mình toàn là màu đỏ, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt, nhất thời hé miệng ra.

Đói...

Hắn không cách nào chống lại cảm giác đói của bản thân.

Đói không chịu nổi nữa...

Hắn liền dùng lực mạnh, bóp lấy cổ tay của Kiều Tây, Thẩm Tùy đè lên vai trái cô, mặt vùi vào cổ cô, gầm nhẹ sau đó cắn lên đó.

Kiều Tây vừa sợ vừa an tâm.

Thẩm Tùy xảy ra chuyện, cô cũng không chắc bản thân có thể sống tiếp, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể nơm nớp sợ hãi sống trong nửa tháng, chi bằng bây giờ để người thân ăn thịt còn hơn.

Hai tay Kiều Tây vòng ra sau lưng, ôm hắn thật chặt.

"Cắn đi, anh..."

"Đừng cắn mạnh quá, em sợ đau..."

"Anh..."

Trong ngực là một thân thể mềm mại, khiến cho Thẩm Hồi bất giác lùi lại.

"Đi ra ngoài." Hắn nghiêm giọng, "Về phòng đi, nhớ khóa trái cửa lại."

"Dù sao cuối cùng cũng sẽ chết." Kiều Tây rúc vào trong lòng anh, âm thanh nhỏ dần, "Chi bằng bây giờ để anh ăn thịt còn hơn."

Tim cũng đập nhanh hơn, hắn bỗng nhiên cảm thấy khát.

"Em xuống khỏi người tôi trước đi."

Nghe vậy, Kiều Tây càng ôm hắn chặt hơn.

"Đi xuống."

"Không."

Thẩm Tùy không biết phải làm sao: "Em đang đè lên vết thương của tôi."