Chương 12

Vết thương không chỉ có trên cánh tay.

Khắp người Thẩm Tùy đều là máu, ống tay áo bên trái bị thủng một lỗ lớn, vải bị xé toạt, da thịt hệt như bị thứ gì đó hung hãn lướt qua, thịt bên trong bị rách ra, có thể nhìn thấy cả xương đang lấp ló bên trong.

Gấu quần thì có bùn đất lẫn vụn thịt, bình nước ban đầu trong tay hắn không biết đã mất đâu rồi, thay vào đó là một cái ống thép, đang được siết chặt trong tay.

Cả người cực kỳ thê thảm, giống như vừa mới trải qua địa ngục, Kiều Tây đứng tại chỗ, bởi vì sợ hãi mà thân thể lùi về phía sau.

Ông thép cũng rơi xuống đất, lăn lông lốc vào vòng.

Phòng khách cũng trở nên bí bách, Thẩm Tùy yên lặng, con ngươi thấp thoáng đỏ lên, nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô.

"Đợi thêm hai mươi phút nữa." Hắn nói, "Khi mang nước lên, tôi sẽ rời đi."

Kiều Tây cắn môi, lùi về phía sau một bước.

Ánh mắt Thẩm Tùy trầm xuống: "Em đừng sợ."

Giống hệt như rơi vào hố băng, cả người Kiều Tây trở nên lạnh ngắt, cô lắc đầu một cái, thân thể cũng lùi về phía sau.

Con người đen nhánh của Thẩm Tùy cũng nhấp nháy mấy cái, muốn nói gì đó để trấn an cô nhưng không thể.

Hắn không muốn để lộ vẻ yếu đuối trước mặt cô, nhưng mà giờ khắc này có chút thê thảm nhưng không thể nói gì, cũng có chút tiếc nuối.

Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ ra ngoài."

Hai người đối mặt với nhau.

Gương mặt của người đàn ông dính đầy máu, nhưng cũng không che đi được làn da trắng, vẻ mặt không có chút cảm xúc gì, thời khắc người kia xoay người rời đi, khiến Kiều Tây không khỏi oán trách sự hèn nhát của bản thân.

Đó không phải là một món đồ, đó là anh trai của cô, anh ở bên ngoài để duy trì sự sống cho cả hai, nhưng cô chỉ có thể ở đây mà sợ hãi.

Cô đang sợ cái gì chứ? Sao lại nhát gan như vậy, vậy chi bằng để bản thân bị cắn chết còn hơn.

Kiều Tây tự khiển trách mình, đồng thời cũng chạy lên.

Sau lưng hắn đột nhiên bị đυ.ng một cái.

Hai cánh tay trắng nõn ôm lấy eo hắn.

"Đừng đi mà." Trong âm thanh tràn ngập sự áy náy, mặt Kiều Tây dán lên lưng hắn, "Anh, em sai rồi."

Ngón tay của Thẩm Tùy dừng lại ở chốt cửa: "Em không sợ à?"

"Em sợ, nhưng anh quan trọng hơn."

Hông hắn bị cô ôm lấy cũng khẽ run lên, l*иg ngực cũng phập phồng theo, Thẩm Hôi cầm lấy tay cô, liếc nhìn sang gò má đỏ rực của cô.

Sự ngượng ngùng cũng nhanh chóng biến mất.

Kiều Tây liền muốn rút tay về, nhưng giây tiếp theo, hai tay cô bị trói chặt, mắt đối mắt, Thẩm Tùy cúi đầu hướng về phía cô.

Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc.

"Không có tôi, em làm sao sống sót được chứ?"

Cô không chút suy nghĩ, liền liên tiếp gật đầu.

"Trước kia em cũng nói, em có thể vì tôi mà làm bất cứ điều gì?"

Cô không chút do dự, mà gật đầu một cái.

"Bây giờ tôi muốn em."