Chương 9: Thổ Địa Linh Quy

"Mỹ nhân, hành động này của ngươi thật khiến người ta huyết mạch sôi trào mà." Lục Vân Dương liếʍ liếʍ bờ môi, dùng mang theo từ tính tiếng nói nhẹ nói.

"Khốn kiếp! Ngươi còn không mau thả ta ra!" A Vân giận dữ hét.

"Mỹ nhân à, ngươi xem ta là cái gì? Muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Không dễ vậy đâu." Lục Vân Dương vẫn mang nụ cười tiếp tục mang theo từ tính tiếng nói nhẹ nói.

Sau đó, chỉ thấy A Vân mang ra súng, nhắm ngay Lục Vân Dương đầu: “Vậy như này dễ chưa.”

Răng rắc!

Nạp đạn lên nòng, sẵn sàng để bắn.

Lục Vân Dương:". . ."

Này nương nhi môn không nói đạo đức.

Nhìn họng súng chỉ ngay giữa trán mình, nụ cười Lục Vân Dương có chút cứng ngắc nói:"Dễ rồi dễ rồi đại tỷ." Sau đó trong lòng mặc niệm hảo nam không cùng nữ chấp ý nghĩ nhanh chóng buông ra bắp đùi.

Hắn tuy nhiên đã là Luyện Thần Cảnh, thân thể lực lượng cùng tốc độ đều tiến hóa, nhưng cuối cùng kiếm đâm sẽ thủng súng bắn sẽ nằm, nên còn không có tự tin đến mình có thể cùng súng chống cự.

"Hứ." A Vân ngạo kiều gật phát đầu lên trời và sau đó thấy súng trên tay mình bây giờ đang trong tay Lục Vân Dương.

A Vân:". . ."

Ngươi không thể để cho ta trang bức thêm một chút được sao? Ta mỹ nữ thế này mà ngươi cũng có thể chĩa súng vào? Ngươi có phải đàn ông không!

A Vân trong lòng điên cuồng tam vấn.

"Mỹ nhân à, không nên đùa nghịch với quyền uy của bản kí chủ, nếu không đại bổng hầu hạ." Lục Vân Dương vẫn mang nụ cười tiếp tục mang theo từ tính mang theo uy hiếp tiếng nói nhẹ nói.

Nhưng câu nói này không khiến cho A Vân mặt trắng bệch mà là ửng hồng lên, cảm giác tràn đầy tức giận và xấu hổ.

"Hừ, không đùa với ngươi nữa." A Vân đẩy khẩu súng đang chĩa vào đầu mình ra rồi đi về, không quên cho Lục Vân Dương một cước, cái sau nhẹ nhàng né tránh rồi "bốp" một phát vỗ nhẹ vào cặp mông căng tròn của A Vân.

A Vân hung tợn nhìn về phía sau rồi tăng tốc độ di chuyển.

Khi đến nơi, A Vân nhảy vào trong nhà, lục lọi một chút như hiến vật quý thức đem một con lớn chừng bàn tay con rùa, đang cầm đi tới Lục Vân Dương trước mặt.

"Thấy thế nào?"

"Vương Bát?" Mục Lương kinh ngạc nói, lấy tay đưa qua cầm lấy mai rùa lắc lắc mạnh, cảm thấy hay hay nên sóc thêm một lúc , sau đó cái đầu nhỏ tẹo đáng thương của con rùa hiện, ánh mắt tràn đầy cảm giác sinh không thể luyến đó phảng phất khiến người ta tâm cũng mềm lại.

Lục Vân Dương cũng cảm thấy tâm mềm lại, sau đó . . . hắn tiếp tục lắc, thật giống như nghiện vậy.

A Vân:". . ."

Nàng hung tợn giành con rùa nhỏ đang sủi bọt mép từ trong tay ác ma Lục Vân Dương rồi nhìn xem nó có dấu hiệu thăng thiên hay không rồi mới gầm lên với Lục Vân Dương:" Ngươi có biết con linh thú này ta mất bao công sức tìm được không."

Lục Vân Dương kinh ngạc nói: "Linh thú?"

A Vân lúc này đẩy không biết từ đâu ra mắt kính như là một lão sư giải thích nói: "Thú loại chia làm dã thú, hung thú, yêu thú, linh thú mấy loại loại, dã thú tương đối bình thường.

Thú tu cũng cùng nhân loại một hệ thống tu luyện.

Thần thú là linh thú sau khi tiến hóa, mà muốn linh thú tiến hóa thành thần thú so lên trời càng khó hơn nên muôn đời khó cầu.

Yêu thú cũng chính là yêu tộc khi đã hóa hình, sau khi hóa hình có chí khôn giống nhân loại, có chủng tộc yêu thích thị sát nhưng cũng có chủng tộc yêu hòa bình.

Mà linh thú là chủng tộc trăm phần trăm hòa bình, ngươi không đánh ta thì ta không đánh ngươi, linh thú muốn hóa hình phải đạt điến Siêu Phàm Cảnh, hơn nữa đa số linh thú vì khi tu luyện đến Siêu Phàm Cảnh đều dùng thú hình nên chúng gần như là khinh bỉ kiểu hóa hình của yêu tộc, bất quá có vài loài linh thú mặc dù không

Hung thú thì chỉ hơn dã thú được cái là có thể tu luyện, linh trí bất quá cho dù tu đến Siêu Phàm Cảnh cũng cũng mói bằng đứa trẻ ba tuổi, là loài hiếu sát, không thể hóa hình."

"Đây là một con là linh thú. Nó tên là Thổ Địa Linh Quy, tương lai có thể tiến hóa thành Thổ Địa Thần Quy."

"Vậy con Linh thú này ngươi đưa cho ta làm thuần thú? Ngươi có đùa ta không!" Lục Vân Dương bỗng nhiên nghĩ đến một việc.

Trong thế giới tưởng tượng. . .

Tại một nơi hoang vu trống trải, hiện đang đứng ở đó hai người nam nhân, một ngươi trong đó mặc một thân áo đen, anh tuấn cao ngất, anh tuấn tiêu sái. Đối diện hắn cũng mặc áo đen che mặt lại, cả người tản ra một cỗ khí tức tà dị.

"Ta là #@€&%*%=, Thuần thú của ta là Độc Giác Xà, ngươi nếu là hảo hán hãy mau mau xưng tên ra!" Đối diễn với thiếu niên anh tuấn cái kia mặc áo đen che mặt người nói.

"Ta? Ta đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ Lục Vân Dương! Thuần thú của ta là Thổ Địa Linh. . ."

"Oa ha ha ha ha! Vương Bát! Của ngươi thuần thú là một cái Vương Bát! Ngươi có đùa ta không! Oa ha ha ha ha! Vương Bát! Vương Bát Đản! Trên đời này không ngờ còn có người đi thuần dưỡng vương bát làm thuần dưỡng thú! Thôi nể tình ngươi không có cái gì thuần dưỡng thú thì ta sẽ chấp nhặt trẻ con một lần. Ta nhận thua." Cái kia mặc áo đen che mặt người không ngừng cười, vừa vừa lau nước mắt đang chảy ra.

Sau đó đúng như đã nói vừa cười vừa đi rồi dần biến mất, chỉ để lại một cái Lục Vân Dương đang cứng ngắc đứng ở đó.

. . .

Lục Vân Dương lắc lắc đầu, nhanh chóng loại bỏ cái ý nghĩ đen đủi này ra khỏi đầu.

A Vân bên cạnh nhìn hắn lắc lắc đầu thì oán thầm, trên cái thế giới tàn tạ này có thể tìm thấy loại linh thú có thể tiến hóa đến thần thú là tốt lắm rồi, bây giờ lại bị hắn ghét bỏ? Đùa người.

. . .



Chương hết.