Chương 8: Ám Muội

A Vân hít sâu một hơi, áp chế sự xấu hổ đang chuẩn bị tràn lan của mình, mở ra bảng trạng thái.

Một giây kế tiếp, Lục Vân Dương ở trước mặt bên trên xuất hiện giả thuyết giao diện.

Túc chủ: Lục Vân Dương

Tu Vi: Luyện Khí Đỉnh Cao

Công Pháp: Thanh Minh Trường Giang Quyết ( Tiểu Thành )

Võ Học: Phong Trì Thập Tam Thức ( Viên Mãn ), Bạch Ngọc Kim Cang Quyết ( Nhập Môn ), Tu Thần Lục ( Nhập Môn).

Binh Khí: Tử Vân Đao, hợp kim ti tan gậy bóng chày

Năng lực: Phong Chi Ý Cảnh

Điểm Giá Trị: 129580

Nhiệm Vụ: Không

"Sáu chữ số! Trời ơi!"Lúc này cả Lục Vân Dương cùng A Vân đều không có hình tượng hô to lên, có thể nói là vô cùng kích động.

Mặc dù tiền là Lục Vân Dương kiếm ra nhưng nếu nhìn biểu hiện của hai người đều là kích động nhưng A Vân so với Lục Vân Dương có thể nói là càng kích động hơn,

Có thể ví dụ là lúc A Vân chưa đến với Lục Vân Dương thì nàng là một cái thiên kim đại tiểu thư, nhưng khi đến với Lục Vân Dương rồi thì nàng chính là vợ của một cái tiểu ăn mày, trước đó đồ vật tùy tiện lấy, giờ muốn mua lấy tiền từ túi chồng mà mua.

Chính vì vậy bảo sao A Vân không so với Lục Vân Dương kích động đi.

"Có nhiều điểm giá trị này chúng ta có thể mua được rất nhiều thứ." A Vân kích động nói.

"Nhưng bây giờ cho dù nhiều cũng nên tiết kiệm một chút, bây giờ một ngày ăn thêm một bát cơm với một cái bánh mì là đủ rồi, ở thời đại này hơi không cẩn thận chút là ngỏm, phải để lại một con át chủ bài để phòng thân." Lục Vân Dương nghiêm trang đáp lại.

". . ."

"Lục Vân Dương sao ngươi keo kiệt vậy! Có tiền không dùng định giữ để mua quan tài à! Sao ngươi không chết đi."

"Ngươi thật là, ta đã bảo rồi. Ở thời đại này quá nguy hiểm nên cần một chút thứ phòng thân mà điểm giá trị có thể mua thứ chúng ta cần nên không thể dùng quá lãng phí được. Với cả ta chết ngươi còn sống được không?"

". . ."

"Ta không phải sung sướng kích động mới nói một chút hay sao? Sao ngươi tên khốn kiếp này cứ phải đâm ta một đao! Ngươi không đâm ta một đao ngươi không chịu được à?"

"Thứ nhất! Ta không đâm ngươi đao. Thứ hai! Ta chưa nghĩ đâm ngươi đao. Thứ ba! Đâm đao rồi sẽ có sẹo, người đẹp mà có sẹo thì không tốt chút nào!"

Lục Vân Dương trong lòng thầm nói: Thứ tư! Ta đâm ngươi đao là bởi vì ngày đó ai bảo ngươi sáo lộ ta.

"Hừ! Mặc kệ ngươi, ta cũng không cần!"A Vân liếc xéo nói.

Nhìn thấy A Vân khó chịu, Lục Vân Dương không khỏi mềm lòng nói:" Nếu ngươi muốn mua gì đó thì ta cũng không nói, nhưng chỉ cần ngươi đùng sài hết đống điểm giá trị kia là được rồi, dù sao đây cũng là. . ."

"Biết rồi biết rồi thưa thánh giữ của đại nhân, ý của ngài là ở thời đại này hơi không cẩn thận chút là ngỏm, phải để lại một con át chủ bài để phòng thân chứ gì? Ngài nghĩ ta là người như thế sao?" A Vân dùng giọng điệu nũng nịu xen lẫn chanh chua vạn phần nói.

"Chưa chắc." Nói về việc mua sắm của nữ nhân thì hắn cực kì hiểu rõ.

Về việc tại sao nói là hiểu rõ, chẳng lẽ hắn đã từng đi theo nữ nhân mua sắm?

Không!

Hắn hiểu rõ được điều này chỉ vì hắn đọc tiểu thuyết.

Tại trong tiểu thuyết, nữ tác giả thì không nói chứ nam tác giả một khi đã viết về một người nữ nhân khi đi mua sắm thì trăm phần trăm sẽ viết về nữ nhân chính là điên cuồng.

Điên cuồng làm gì?

Chính là điên cuồng mua sắm.

Một khi nữ nhân đi mua sắm thì không cần biết thứ này có hữu dụng không, chỉ cần cô ấy nhìn thuận mắt là giao hàng trả tiền cho vào túi xách, không nói nhảm gì cả.

Nữ nhân nhà giàu thì không nói chứ nữ nhân nhà nghèo chỉ cần ý chí kiên định chút là có thể giữ lại chút lý chí để dành lại ít tiền, nữ nhân ý chí không kiên định thì chính là mang theo một túi đầy đồ vật mang vào nhà và ví tiền rỗng tuếch.

Có thể nói để cho nữ nhân đi mua sắm chính là con đường nhanh nhất dẫn lối đến thiên đàng của người đàn ông, hoặc là địa ngục. Nhưng cuối cùng đều giống nhau.

A Vân nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Lục Vân Dương cũng biết hắn đang suy nghĩ mấy cái thứ linh tinh bôi nhọ phẩm chất cao quý và cao đẹp của mình rồi nên chỉ "hừ" một tiếng rồi sút chân vào nơi chỉ cần là đàn bà con gái đều được truyền thừa từ tổ tiên eva.

Tiên Tử Phách Đản Cước.

“Ngươi bây giờ còn thích chơi đánh lén?”

Lục Vân Dương không khỏi có chút im lặng, bất quá sớm có phòng bị, hai chân kẹp lấy, lần nữa đem nữ cảnh bắp đùi kẹp lấy.

Sao phải sớm phòng bị đây?

Tất nhiên là bị chiêu Tiên Tử Phách Đản Cước này khiến cho trọng thương liệt giường một lần rồi.

Nhưng mà đừng nói, cái này bắp đùi đúng là vô cùng co dãn .

Ngươi suy nghĩ một chút, một cái mỹ nữ, nàng đôi chân dài, đưa đến một người nam nhân hai chân trung gian đến tột cùng là một cái cái gì hình ảnh.

Cái này hình ảnh giờ phút này càng thêm chút mập mờ.

Ai... Không dám nghĩ! Và cũng không nên nghĩ! Cái này là mười tám cộng.

Cảm giác được chính mình trên bàn chân truyền đến nam nhân nhiệt độ cơ thể, A Vân sắc mặt một đỏ, cảm giác mình hôm nay mất đi không chỉ là mặt mũi, càng giống là bị người bên đường đùa giỡn một dạng, hơn nữa chiêu thức hoàn mỹ mà mình đã từ vô thượng đại đạo ngộ ra đã bị phá.

Lưu manh!

A Vân hung dữ trừng Lục Vân Dương liếc một cái, muốn rút ra bắp đùi, có thể, mặc kệ nàng như thế nào về sau kéo, bắp đùi kia bị Lục Vân Dương kẹp đến sít sao.

Bất quá cái này lôi lôi kéo kéo hình ảnh, khiến cho cái này hình ảnh không khỏi tăng thêm nồng độ mập mờ.

A Vân lúc này cũng phát hiện mình động tác đúng là có chút ám muội mập mờ khiến cho khuôn mặt đỏ lên.

. . .