Chương 26:

Sức lực so với trước kia lớn hơn chút, nhưng cũng có hạn, thính giác, khứu giác cũng nhạy bén hơn, ngoại trừ mấy cái này, cô cũng không có phun ra lửa hay phóng ra điện, cũng không thể bay liệng trên không hay biến hình.

Lâm Mãn gãi gãi đầu, dị năng của cô khi nào mới thức tỉnh đây?

Rảnh rỗi không có chuyện gì, lại đói đến hoảng, trong đầu suốt ngày chỉ nghĩ tới ăn ăn ăn, cô quyết định tìm một nơi ít người, lấy cái nồi đất trong bao ra, cởi bỏ từng lớp từng lớp vải bọc xung quanh, vừa mở nắp, cho dù đã nguội nhưng vẫn rất thơm.

Cô chậm rãi ăn, ước chừng được nửa giờ, cô đã ăn sạch sẽ, toàn bộ xương cũng nhai nát rồi nuốt sạch, xé một mẩu bánh mì vét sạch đáy nồi, cái nồi nhìn trông không khác gì vừa được rửa qua. Lúc này cô mới đóng nắp nồi lại, lấy vải bọc quanh, cho vào bao.

Cô không mang theo balo nên vác bao tải. Bánh mì vẫn được bọc trong quần áo đặt trong bao. Có hai chai nước khoáng, cô đã uống sạch một chai, xé bỏ nhãn mác trên đó, hết giẫm rồi lại bóp vỏ chai tới biến dạng, nó còn bị cô mài xuống đất, mài đến vừa bẩn vừa cũ mới dừng tay.

Nhìn không khác như một cái chai nước đã dùng lâu năm.

Cô đổ nước khoáng từ chai kia vào chai này, "tra tấn" cái chai với các bước tương tự như nãy.

Cuối cùng, cô lấy ra một cái dao phay, lưỡi dao vẫn còn dính máu.

Lâm Mãn đã sử dụng rất nhiều công cụ nhưng chưa bao giờ được cầm qua con dao, cái thứ này quá mức hiếm có, Lâm Mãn không có cách nào để có được nó. Cô toàn sử dụng mấy mảnh sứ vỡ, mảnh sắt thép, mảnh thủy tinh, lưỡi dao cạo râu, thậm chí có lần còn mài viên đá hơn nửa tháng để dùng thay cho dao.

Hôm nay, rốt cuộc cô cũng có được một con dao chân chính cho bản thân.

Cô yêu thích mà nhìn con dao, con dao to bằng cả bàn tay, còn về phần dao này đã từng thái qua đồ ăn hay từng gϊếŧ qua người nào chưa, cô không quan tâm.

Lâm Mãn tìm một tảng đá thích hợp, vẩy lên đó một ít nước, bắt đầu mài dao.

Vừa mài liền mất hơn một tiếng, mài đến khi nó trở nên sáng bóng, lưỡi dao vô cùng sắc bén.

Trông giống hệt như một con dao mới toanh, Lâm Mãn muốn gọt thử một khúc gỗ nhưng xung quanh lại không có bất cứ một nhánh cây nào, cô đành phải đi vào đồn điền. Cuối cũng, cô đã tìm thấy một cái bàn cũ còn sót lại một cái chân bàn cũng khá cứng, Lâm Mãn liền chặt nó đi, vót nhọn một đầu làm thành một cái xiên, rồi tỉa tước lại.

Cô khua cái xiên gỗ tạo thế tấn công, cảm giác rất thuận tay.

Ùng ục----

Lâm Mãn bất đắc dĩ sờ bụng, lại cảm thấy đói.

Nhìn thời gian đã khoảng mười giờ rưỡi, ánh nắng mặt trời chiều xuống càng lúc càng gắt, cô dự định đi tới bên sườn dốc xới đất một lúc.

Đột nhiên, bên ngoài đồn điền vang lên tiếng bước chân đan xen với tiếng la hét ồn ào, Lâm Mãn giật mình vội vàng trốn đi.

Một nhóm người vội vã chạy trốn vào kho chứa lương thực cũ của đồn điền, theo sát phía sau là một nhóm người khác.

"Trịnh Cương, cút ra đây cho ông!" Nhóm người đằng sau đuổi tới nhà kho nhưng không vào được. Họ ra sức dùng gậy guộc, dao rựa, thậm chí có người còn dùng chân muốn đập nát cánh cửa sắt trước mặt.

Kỳ thật kia cũng không được coi là một cái cửa sắt, nhiều chỗ đã bị hỏng, bị ghép lại bằng những tấm ván gỗ. Dầm mưa dãi nắng lâu ngày, nó gần như sắp mục nát, đập nhẹ một cái có thể dể dàng tạo ra một lỗ thủng.

Lâm Mãn núp ở phía xa, không nhìn rõ tình hình bên ấy nhưng Trịnh Cương, cái tên này cô biết, đó chính là anh Cương ngày đó.

"Trịnh Cương à, tất cả chúng ta đều sẽ phải chết thôi, chi bằng trước khi chết chúng ta vui vẻ chút, giao hết nữ nhân với đồ ăn ra, chúng tôi sẽ thả anh đi!"

Lâm Mãn nghe thấy lời này nhíu mày lại, suy nghĩ một lúc sau đó lặng lẽ bò lên nóc nhà, nhìn về phía nhà kho.

Vừa vặn có thể thấy được cảnh tượng trước cửa nhà kho, có bảy, tám thanh niên khỏe mạnh, được rồi, không tính là khỏe mạnh nhưng chính xác đều là đàn ông trưởng thành.

Thị lực cô rất tốt, ánh mắt nhìn chăm chú vào một người.

Cô đối với người kia không có ấn tượng, nhưng với vết thương trên mặt hắn ta thì không quên được đâu. Lỗ tai phải cùng với bên má phải của người kia sưng tấy, trên mặt còn hiện rõ một vết bầm tím đỏ.

Đây chính là kẻ lúc trước đã tấn công cô, còn bị cô dùng nồi hất văng, đυ.ng hỏng cửa gỗ nhà bà Ngô?

Dáng dấp người đàn ông này trông giống như một con khỉ, nửa khuôn mặt sưng tấy đến mức không muốn nhìn thẳng, nhưng dường như hắn ta không thèm để ý, trên mặt tràn đầy du͙© vọиɠ và ham muốn điên cuồng thật khiến người ta buồn nôn. Hắn ta liếʍ môi, một chân đạp vào cánh cửa, tạo thành một lỗ thủng rồi thò mắt vào dò xét bên trong.

Thế nên, lúc trước hắn tập kích cô cũng là vì lý do này... Trong lòng Lâm Mãn dâng lên một cỗ chán ghét.