Đám người này đều là những người bất tài nhất trong căn cứ, không có sở trường gì, tính cách nhu nhược, gặp chuyện thì chỉ biết trốn ra đằng sau, không làm được việc nặng, sống ở những nơi dơ bẩn, họ giữ được tính mạng tới bây giờ là nhờ chút trợ cấp sinh hoạt của căn cứ, là đám người vô dụng nhất.
Nếu là ở những căn cứ khác, bọn họ sớm đã bị đuổi ra ngoài từ lâu hoặc là bị đào thải rồi.
Nhưng căn cứ Hòa Bình ít nhân khẩu, mọi người đều thích sống một cách yên bình và đề cao tinh thần tương trợ lẫn nhau nên những người này mới có thể sống sót từ năm này qua năm khác và cho tới bây giờ.
Nguồn lương thực ngày một thiếu thốn, lại thêm những người có năng lực đều lần lượt rời đi, hôm trước nước giếng bị múc sạch, những sự việc này như một mồi lửa cuối cùng thiêu trụi hoàn toàn sự yên bình nơi đây. Toàn bộ căn cứ dấy lên làn sóng của sự khủng hoảng, tuyệt vọng. Đám người này là những người đầu tiên không thể tiếp tục chịu đựng nữa, thấy mình sớm muộn cũng phải chết đói, còn cái gì bọn chúng không dám làm nữa?
Trong cơn khủng hoảng vì bị đè nén quá lâu, tất cả ác niệm thi nhau ùa tới, căn cứ luôn là nam nhiều nữ ít, mà những nam nhân cường đại có thể có rất nhiều phụ nữ đi theo. Cho nên, đã bao nhiêu năm nay, đám người này ngay cả bàn tay phụ nữ cũng chưa được sờ qua.
"Mẹ kiếp, còn lại toàn mấy bà già!" Một tên có tướng mạo xấu xí tỏ vẻ tiếc nuối, ghét bỏ, hận không thể quay về quá khứ để "điên" như này một lần.
"Ai nói đều là mấy bà già?" Người đàn ông nhìn y như con khỉ đứng bên cạnh nghiêng đầu, "Chỗ kia còn có hàng tươi mới đâu!"
Đám người nhìn về hướng đó ngay lập tức liền hiểu ra, có người theo thói quen để lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Cái đó, sức lực rất lớn đấy."
"Một tiểu nha đầu, sức lực có thể lớn cỡ nào? Mà lại còn đang chịu đói thì sẽ làm gì được?" Người đàn ông giống khỉ kia đã tính toán tới điều này từ trước nhưng hắn ta vẫn rất sợ hãi, không dám đi một mình nên hắn ta liền cố gắng mê hoặc đám người, "Chúng ta nhiều người như này còn không trị được cô ta chắc?"
...
Lâm Mãn uống sạch canh gà, lại thở dài một hơi, nhìn lại cái nồi đất bây giờ chỉ còn lại nửa con gà.
A, cô đã ăn nhiều như vậy?
Mẹ Lâm một bên xé bánh mì chấm canh gà, một bên cười nhìn cô, mặc dù bà chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ: "Con đã thấy khỏe hơn chưa?"
"Dạ, cũng không còn khó chịu nữa rồi mẹ." Nhưng cô vẫn đói, ăn nhiều thịt gà như vậy mà vẫn nhanh chóng tiêu hóa hết, Lâm Mãn cảm thấy cô có thể ăn thêm mười con gà nữa.
Cô xé một miếng ức gà chậm rãi nhai, đột nhiên dừng lại động tác, lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Ở phía đằng xa có tiếng động lạ.
Còn có rất nhiều tiếng bước chân đang tới gần, ba người, không đúng, là năm người.
Lâm Mãn chạy tới bên cửa sổ quan sát, xa xa có năm bóng người đang chạy tới phía nhà mình.
Gió thổi qua khe cửa mang theo mùi máu tươi nồng nặc!
Nếu là lúc trước, ban đêm cô nhất định sẽ không thể nào nhìn được xa như vậy, cũng không thể nào ngửi được mùi máu tươi từ nơi đó truyền tới nhưng giờ phút này, cô rốt cuộc đã phát hiện, thị giác, thính giác, khứu giác của mình đã trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Phải chăng đây là lợi ích mà dị năng mang lại?
Theo bản năng, Lâm Mãn cảm thấy đám người kia tới là có ý đồ xấu, bọn họ cầm trên tay không phải gậy thì cũng là dao.
Dự cảm mạnh mẽ của cô cho thấy đám người này đang xông tới đây mục đích là vì mình.
Lâm Mãn nhanh chóng suy nghĩ bây giờ chạy còn kịp không, không được, không tới một phút nữa bọn chúng sẽ tới, cô còn phải cõng mẹ nữa, căn bản là không thể nào chạy được, chi bằng...