Chương 20:

Lâm Mãn vô cùng cảm động, đây quả thực là một cái không gian tốt nhất thế giới mà.

"Không gian à, tôi thật sự không biết làm thế nào để cảm ơn cậu đây!"

Gà mập nhỏ có chút đắc ý, cảm thấy mình như biến thành một ông chủ lớn: "Biết tôi đối tốt với cô như vậy là tốt, cô chỉ cần cố gắng làm việc thì nhất định tôi sẽ không bạc đãi cô bất cứ thứ gì."

Lâm Mãn thầm nghĩ, cho dù nó yêu cầu cô làm đất cả đời, cô cũng cam tâm tình nguyện!

Cô ngẫm nghĩ rồi chọn hai loại đồ ăn hôm nay đều là bánh mì bởi trước mắt chỉ có món ấy trông có vẻ no bụng nhất.

Lâm Mãn đang nằm trên giường bỗng mở mắt, quả nhiên, bên cạnh cô xuất hiện một cái nồi đất lớn màu đen, hai bình nước khoáng, bốn cái bánh mì.

Sợ nó bị đổ xuống giường, cô vội vàng bưng cái nồi đất lên trên bàn sau đó chạy đi đóng cửa, động tác nhanh đến mức trông không giống một người bệnh chút nào.

"Tiểu Mãn?"

"Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau tới đây xem này!" Lâm Mãn mở nắp nồi đất ra, hương thơm của thịt gà lập tức lan tỏa ra khắp phòng.

"Canh gà?" Mẹ Lâm không nhìn thấy gì ngoài bóng tối nhưng bà ngửi một chút đã nhận ra.

"Dạ, bên trong còn có một con gà, nguyên một con gà lớn mẹ ơi!" Lâm Mãn nhỏ giọng kể hết những gì không gian nói với cô ra cho mẹ mình nghe, mẹ Lâm kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Vậy ăn đi, con mau ăn đi!"

Lâm Mãn vừa đi ra khỏi không gian, lại cảm thấy thân thể khó chịu. Cô không khách khí và hiện tại cũng không phải là lúc khách khí, cô mở chai nước khoáng ra, uống một nửa, cuối cùng cũng giải tỏa được cơn khát đang thiêu đốt cổ họng của mình.

Sau đó bắt đầu ăn gà.

Cô vẫn không quên rót cho mẹ mình ít canh gà, xé cánh gà rồi gắp cho bà một cây nấm lớn, "Mẹ ơi, mẹ cũng ăn đi." Lo lắng mẹ Lâm từ chối, "Chỉ một chút thôi, nếu mẹ không ăn trong lòng con sẽ rất khó chịu."

Mẹ Lâm đành phải đồng ý.

Lâm Mãn xé cái đùi gà ra, bắt đầu gặm.

Cắn một miếng, miệng liền dính đầu dầu mỡ, da gà rất mềm, thịt gà lại thơm, cắn một miếng lớn cô thấy vô cùng mãn nguyện, cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa rồi.

Lâm Mãn cảm thấy mình giống như người đã bị bỏ đói mấy trăm năm, các tế bào trong cơ thể đều đang reo hò, thịt này thật ngon, dầu mỡ này cũng thật ngon. Cô tựa như một sa mạc khô cằn, nóng bức được cơn mưa rào mùa hạ xoa dịu.

Mà trong giờ phút này, trong căn nhà tốt nhất ở trung tâm căn cứ, mấy thi thể đẫm máu ngã xuống đất, hơn chục người đứng bên cạnh thở hổn hển, trên tay cầm dao và gậy.

Trong tay bọn họ có hung khí, trên người, trên mặt dính đầy máu đỏ tươi, hiển nhiên mấy thi thể đang nằm dưới đất kia là do bọn họ gϊếŧ.

Trên mặt bọn họ cũng có hoảng sợ cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên bọn họ gϊếŧ đồng loại, nhưng mà sự hưng phấn lại không ngăn được mà cứ thế thể hiện lên trên mặt. Bị đè nén lâu như vậy, ở dưới đáy xã hội uất uất ức ức lâu như vậy, rốt cuộc trước khi chết ít nhất cũng đã quật khởi một lần. Niềm vui sướиɠ tột cùng khi đột nhiên lật mình trở thành "vua" này khiến những khuôn mặt ngày thường có vẻ hèn nhát kia trông vô cùng vặn vẹo.

Tên cầm đầu hét lên: "Mấy người thất thần cái gì? Tìm đi, tìm hết đồ ăn ra đây!"

Cuộc tìm kiếm này thu được rất nhiều thứ, trong đó có một ấm đun nước lớn đựng đầy nước, một hộp thịt heo chưa mở nắp, một túi khoai tây nhỏ và vài miếng thịt chuột hun khói đen sì.

"Mẹ kiếp, lão tử đói sắp chết rồi vậy mà những người này lại còn có cả thịt ăn!" Đám người phẫn nộ cầm vũ khí đập vào mấy cái thi thể trên đất, sau đó tụ tập lại ăn ngấu nghiến đồ ăn như hổ đói.

Tên cầm đầu lau miệng: "Sảng khoái quá! Các anh em, đi, chúng ta đi từng nhà một! Đêm nay chúng ta phải nhuộm đỏ nơi này. Chết thì cùng chết, ít ra trước khi chết chúng ta còn được no bụng!"

Một gã gầy gò lưng gù như khỉ cười nham hiểm: "Chỉ no bụng thì đã là gì? Chúng ta cũng sắp chết rồi, chi bằng trước khi chết ít nhất cũng phải thưởng thức qua chút mùi vị chưa từng được nếm thử, đúng không?"

Lời này nói ra, ai cũng ngầm hiểu trong lòng, nụ cười kinh tởm của những con người mất hết nhân tính ngày một hiện rõ.