Chương 6: Tấn công

Trong lòng Lâm Lộc Khê run lên, lập tức trở tay kéo chặt lại cánh cửa vừa đẩy ra, đóng cửa khóa lại đề phòng, đồng thời nhét ngang cây chổi lau nhà vào giữa tay cầm.

"Mở cửa! Chị ơi, mở cửa đi! Em lạnh quá, chị cho em vào được không?"

Giọng nói có chút run rẩy của cô gái truyền đến từ ngoài cửa, giọng điệu vẫn ngọt ngào nhưng lại không còn sôi nổi dễ thương như trước nữa, mang theo một cảm giác lạnh lùng tới quái dị.

Lâm Lộc Khê cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên tận cổ họng.

Cô nhanh chóng trở về phòng, lấy con dao làm bếp rồi áp lưng vào tường, không dám cử động.

Âm thanh bên ngoài vẫn tiếp tục.

"Chị ơi, chị thấy em lạc đường rồi, em chỉ còn một mình thôi... Ngoài trời lạnh quá, chị cho em vào nhé."

Lâm Lộc Khê không dám lên tiếng, cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện, thu mình vào một góc, che miệng, không phát ra âm thanh nào, cầu nguyện cho thứ kia nhanh chóng rời đi. .

Hai ba phút sau, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.

Hai ba phút sau, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.

Ngay khi Lâm Lộc Khê tưởng rằng đối phương đã đi rồi, tiếng cười quái dị lại quanh quẩn áp sát bên tai: "Tìm được rồi nhé, ha ha."

Tiếng cười áp sát ngay bên tai, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, cô cẩn thận mở mắt ra, phát hiện mình đang đối mặt với một cặp nhãn cầu màu xanh lục, thậm chí dường như nó còn lắc lư trái phải, khoảng cách giữa hai bên chưa tới hai centimet. .

Lâm Lộc Khê sợ hãi, mặt tái nhợt tại chỗ, “A——” Cô kinh hoàng nhắm mắt lại, vung dao bếp điên cuồng, tốc độ như ô tô phóng nhanh trên đường cao tốc, chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh.

Đầu óc cô trống rỗng và liên tục lặp lại giai điệu vui tươi hy vọng có thể sử dụng Bài hát Loại bỏ Nỗi sợ hãi để giảm bớt sát thương từ đòn chí mạng kinh khủng vừa rồi.

“Phụt ——”

Dường như chém vào thứ đồ vật gì dai mềm , trong phút chốc màu đỏ đen sền sệt máu vẩy ra, mùi hương tanh hôi nháy mắt tràn ngập trong không khí.

Ngoài cửa truyền đến thê lương tiếng thét chói tai, sau đó bắt đầu điên cuồng phá cửa.

“A!! Mở cửa! Tao nói mày mở cửa!! Mở cửa!!!”

Lâm Lộc Khê lùi mấy bước về phía sau góc cửa sổ, những đầu ngón tay cầm con dao làm bếp trắng bệch run rẩy, thận trọng nhìn chằm chằm vào cánh cửa rung chuyển.

Những cú va chạm mỗi lúc một trở nên dữ dội hơn, nhiều thứ trên bàn vì chấn động rơi tung toé xuống sàn, thậm chí có một số rơi xuống gần nhãn cầu bị chặt đứt, dính đầy máu đen đỏ.