Chương 4: Bắp bùi vàng

Kỳ thật cô có thể nhanh chóng xác định mình chính là xuyên qua quyển tiểu thuyết mạt thế kia, cũng có bởi vì cô biết nguyên thân có một người anh kế tên là Triệu Hi Huân, quan hệ không mặn không nhạt.

Hắn là một nhân vật trọng yếu được nhắc tới trong cuốn tiểu thuyết, là đại quân sư bên cạnh nam chính Tống Thiên Diệu, số lần xuất hiện chính diện trong sách cũng không nhiều, đa số đều được nhắc tới trong miệng nam chính, cảm giác có chút thần bí.

Tỉnh J có rất nhiều thế gia, có trọng lượng nhất chính là Triệu gia, Tống gia, Vương gia, Chu gia cùng Tần gia.

Sau khi mạt thế tới, vị trí các thế gia lại một lần nữa xáo trộn, lên lên xuống xuống. Cuối cùng, Triệu gia kết minh cùng Tống gia, ở cuối thời kỳ mạt thế nắm quân chính tỉnh J trong tay.

Tống gia nơi nam chính Tống Thiên Diệu ở là thế gia quân nhân, khó trách y có thể xưng bá một phương trong thời loạn thế này, bất kể là lúc nào, vũ lực cũng đều là thủ đoạn hữu lực nhất để trấn áp loạn lạc.

Triệu gia nơi anh kế ở là thế gia chính trị, Triệu Hi Huân tuổi còn trẻ đã trở thành thị trưởng thành phố S.

Chẳng qua cha dượng của Vương Hinh Ngọc là Triệu Dục Lương lại là một là một người khác biệt trong gia tộc, sau khi trưởng thành không làm chính trị theo yêu cầu của trưởng bối mà tự mình chạy ra ngoài kinh doanh, còn thành công chen vào vòng tài phiệt tỉnh J.

Gia tư hùng hậu, điều này cũng có tác dụng không nhỏ, đã giúp cho Triệu Hi Huân sau mạt thế có thể nhanh chóng khống chế tình thế thành phố S.

Ôi chao, vị anh trai này chính là bắp đùi vàng đấy, làm sao cô có thể buông tha cơ chứ, phải nghĩ biện pháp ôm lấy mới được.

Đang suy nghĩ nên làm thế nào để làm quen với anh kế, thím Lý liền đã đưa mỳ tới, nhìn bát mỳ sắc hương vị đều đầy đủ cùng năm loại đồ ăn phụ được để trong dĩa nhỏ, cô nhịn không được nuốt nước miếng, rốt cuộc cũng không còn để ý được đến những thứ khác, cầm bát mỳ lên, sùm sụp sùm sụp, có thể nói là ăn như hổ ngốn.

Mỳ ngon, mỳ quá ngon...

Kiếp trước Vương Hinh Ngọc chính là một kẻ ăn hàng, chi tiêu một tháng, ngoại trừ tiền thuê nhà, điện nước và các chi phí sinh hoạt khác, còn lại đều vào miệng cô.

Thiên hạ có quá nhiều đồ ăn ngon, với chút tiền lương đó của cô cũng không thể thường xuyên đến nhà hàng lớn.

Cô biết phải làm gì đây? Vì một ngụm ăn ngon, cô cũng bất chấp tất cả.

Không tiếc đi đến các nhà hàng làm phụ bếp, thuận tiện học nghề trộm, sau đó lại trở về bỏ ra số tiền lớn mua nguyên liệu nấu ăn về tự nấu.

Còn chưa nói, ở phương diện này cô vẫn có chút linh tính, tay nghề cũng dần dần luyện ra.

Với kinh nghiệm của một con hàng tham ăn lâu năm của cô, bát mỳ này tuyệt đối xuất phát từ tay đầu bếp hàng đầu, chờ đến lúc cô rảnh rỗi, nhất định phải tìm vị kia trao đổi một chút.

Bây giờ, cô phải đi làm việc chính.

Sau khi ăn no, Vương Hinh Ngọc sờ sờ cái bụng nhỏ có chút mượt mà đứng lên, ợ một cái, cô đây là ăn quá no rồi...

Xoa xoa bụng nhỏ, một đường đi tới gara, đi vào vừa nhìn, tuyệt cú mèo, từng hàng xe thể thao vậy mà lại có hơn ba mươi chiếc, cô ấn chiếc chìa khóa xe trong tay, đi về phía một chiếc xe thể thao màu đỏ đang nhấp nháy đèn xe.

Có chút kích động mở cửa xe ngồi vào, haha, đây là của cô ấy, tuyệt vời.

Trong khu biệt thự xa hoa nhất thành phố S, tỉnh J xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đỏ, dọc theo con đường quanh co mà xuống, một đường lao nhanh, đến mấy khúc cua còn quay lết cháy bánh, nhìn mạo hiểm vạn phần.

Kèm theo đó là tiếng động cơ xe, tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đất, còn có tiếng phụ nữ hưng phấn hoan hô, thét chói tai cùng huýt sáo, thật sự là...

May mắn nơi này vốn là khu biệt thự, không có mấy hộ gia đình, hiện tại cũng không phải thời gian cao điểm đi làm, dọc theo đường đi đều không có người. Bằng không...

Xe thể thao đến chợ đầu mối lớn nhất tỉnh J.

Vương Hinh Ngọc tìm được văn phòng quản lý thị trường, thuê một cái kho lớn hẻo lánh nhất, bắt đầu điên cuồng mua hàng.