Chương 34: Thế giới này đã thay đổi

Triệu Dục Lương tâm tư vừa động liền có tính toán, nói với Vương Bảo Châu.

"Honey, em ở đây chơi với Tiểu Ngọc đi, anh có việc phải đi ra ngoài xử lý một chút."

“Hả? Anh đi đâu vậy? Bên ngoài rất loạn, anh..."

Vương Bảo Châu sợ ông ấy có việc, tựa hồ cũng không muốn ông rời đi.

"Em ngoan nào, anh sẽ cẩn thận, mang đủ người ra cửa."

Triệu Dục Lương cũng muốn ở bên bà, nhưng không được, tình thế hôm nay, ông không thể không vì tương lai mà tính toán.

"Dì Vương, dì yên tâm, con và ba mang theo người đi cùng, sẽ không có việc gì."

Triệu Hi Huân có chung suy nghĩ với của ba hắn, hiện giờ tình huống bên ngoài chỉ càng ngày càng hỗn loạn, thời gian của bọn họ kỳ thật phi thường cấp bách, quá nhiều thứ cần chuẩn bị, bọn họ không thể chậm trễ.

Sản nghiệp trong nhà cần thu thập, nhất là vật tư, đó chính là vấn đề sinh kế của cả nhà.

Ánh mắt Vương Hinh Ngọc lóe lên, trong nguyên tác đã đề cập qua, Triệu gia bởi vì khống chế hơn phân nửa vật tư của thành phố S, ở đầu tận thế rất có quyền lên tiếng.

Chờ Tống Thiên Diệu mang theo bộ đội tới, vật tư đặt đúng chỗ, Tống Thiên Diệu xung phong hãm trận, Triệu Hi Huân chuyển thành hậu phương, hai người hợp tác, rất nhanh đã khống chế được tình thế của thành phố S, không xuất hiện bạo loạn quá lớn.

"Mẹ, mẹ để cho chú Triệu đi đi, bọn họ là đàn ông, phải làm chuyện lớn, mẹ không thể kéo chân bọn họ đâu."

Vương Hinh Ngọc cũng giúp bọn họ nói chuyện, không thể để Vương Bảo Châu cản trở bước chân trở nên mạnh mẽ của bọn họ.

Dựa lưng vào đại thụ để hóng mát, muốn trong những ngày tới thoải mái, cũng không thể thiếu anh trai đại lão* chiếu cố.

*Cách nói ý chỉ người quan trọng, có năng lực được nhiều người kính nể

"Đúng vậy, Bảo Châu, con cũng không thể tùy hứng."

Vương lão gia tử cũng khuyên bảo.

"Ba, con nào có..."

Vương Bảo Châu bị mọi người khuyên bảo như vậy, nghe là nghe vào, nhưng mặt mũi cũng bị thương, liền có chút mất hứng nói.

"Con cũng không phải là không cho anh ấy đi ra ngoài, chỉ là lo lắng cho an nguy của anh ấy mà thôi..."

"Đúng vậy, honey luôn hiểu rõ đại nghĩa, cô ấy chỉ là quá lo lắng cho con. Honey, em yên tâm, anh nhất định an toàn trở về, anh còn muốn ở bên em cả đời, cùng nhau chậm rãi già đi..."

Triệu Dục Lương không thể nhịn được khi thấy người phụ nữ mình yêu chịu ủy khuất, lập tức chính danh cho bà.

"Đáng ghét, nói cái gì vậy, tất cả mọi người đều ở đây..."

Vương Bảo Châu không ngờ ông lại không để ý đến chung quanh mà nói những lời ngon tiếng ngọt kia, nhất thời trên mặt đỏ bừng.

"Ha ha, sợ cái gì, đều là người nhà mình."

Triệu Dục Lương không hổ là người làm ăn, rất biết cách ăn nói.

Hai người tuy rằng là kết hôn lần hai, nhưng tình cảm lại rất nồng đậm, cả ngày ngọt ngào đến mật ong pha dầu.

Vương Hinh Ngọc ở bên cạnh nhìn say sưa, cười trộm không thôi.

Triệu Hi Huân cũng là khóe môi hơi cong, tựa hồ tâm tình không tệ.

Lại phất tay tạm biệt một phen, hai cha con Triệu gia mang theo người của mình rời khỏi viện nghiên cứu, bọn họ phỏng chừng sẽ phải bận rộn mấy ngày.

Kỳ thật, Vương Hinh Ngọc cũng rất muốn đi ra ngoài, vụиɠ ŧяộʍ thu thập một ít vật tư.

Nhưng lại lo lắng Vương lão gia tử cùng Vương Bảo Châu đang ở bên ngoài, chỉ có thể đè nén tâm tư trước.

Chỉ là, không biết tử kiếp của Vương lão gia tử đã qua hay chưa, cô cũng không thể hai mươi bốn giờ vẫn đi theo ông cụ.

Vương lão gia tử một mực chú ý mọi người, ánh mắt có chút hâm mộ của Vương Hinh Ngọc lúc nhìn bọn họ rời đi cũng bị ông cụ nhìn thấy, trong lòng có chút phức tạp.

Ông cụ có chút mâu thuẫn, một bên không hy vọng cô đi ra ngoài, bởi vì đi ra ngoài liền có nghĩa là có nguy hiểm, một bên lại cảm thấy bọn nhỏ nên ra ngoài rèn luyện bản thân một chút thì mới có thể trưởng thành. Thế giới này đã thay đổi, nếu vẫn còn co lại trong một góc không thay đổi, sẽ chỉ có thể bị các quy tắc của thế giới loại bỏ.