Chương 33: Ngọn nguồn sinh mệnh

Theo thanh âm hưng phấn của Vương Hinh Ngọc, một dòng nước hội tụ trong lòng bàn tay cô sau đó nhỏ xuống trở thành một vũng nước trên sàn nhà, không hề có lực sát thương.

Mặc dù là như vậy, Vương Hinh Ngọc cũng hưng phấn đến nhảy dựng lên.

Dị năng hệ thủy đấy, tại thời khắc các nguồn nước đều bị ô nhiễm, tài nguyên nước vô cùng trân quý, dị năng hệ thủy chính là ngọn nguồn sinh mệnh đó.

Cô thật không nghĩ tới, lần này mình lại có thể nhân họa đắc phúc, kiếm được nhiều tiền.

Cũng đúng, trong tiểu thuyết guyên thânn là chết ở miệng rết biến dị, là bị cắn chết, cũng không phải chết vì nhiễm virus.

Cô có thể kích phát dị năng, thật ra cũng không đột ngột.

"Dị năng hệ thủy?”

"Dị năng?"

Nhóm người Vương lão gia tử vẫn chưa biết chuyện bên ngoài, lúc trước nhìn thấy Triệu Xuyên có thể ném ra cầu lửa đã rất ngạc nhiên, hiện giờ lại thấy Vương Hinh Ngọc có thể bỗng dưng tạo ra nước, làm sao có thể không kinh ngạc chứ.

"Ừm."

Ánh mắt Triệu Hi Huân thâm sâu nhìn về phía Vương Hinh Ngọc.

"Chúng ta vừa mới gặp hoa biến dị trên đường, cành gai kia, sẽ công kích nhân loại, dựa vào hút máu nhân loại nuôi dưỡng bản thân, vừa rồi đã có một người bất hạnh bị hại."

“Hả? Thật khủng khϊếp."

Vương Bảo Châu nghe xong, vừa kinh ngạc lại sợ hãi rụt vai về phía sau, Triệu Dục Lương nhân cơ hội ôm bà càng chặt hơn.

Vương Hinh Ngọc nghe xong cũng không khỏi dâng lên một thân rét lạnh, lại nhớ tới con mèo biến dị vừa rồi cực kỳ hung mãnh, không khỏi thốt lên.

"Đây là muốn thay đổi rồi..."

Triệu Hi Huân hơi nhướng mày.

"Đúng vậy, xác thực mà nói…đã thay đổi rồi. Động thực vật biến dị, nước cùng đất ngoài trời đều đã bị ô nhiễm, không cách nào trồng trọt, không thể uống, nhân loại vậy mà lại cũng có dị năng..."

Mỗi lần Triệu Hi Huân nói ra một câu, bầu không khí trong phòng liền ngưng trọng thêm một phần.

"Đất và nước bị ô nhiễm? Chuyện này là như thế nào vậy?"

Trong đôi mắt khôn khéo của Triệu Dục Lương hiện lên một vệt sáng, lương thực cùng tài nguyên nước là chuyện lớn, liên quan đến sinh tồn của nhân loại, ông ấy không thể không để ý.

Gia đình ông vẫn còn làm một số công việc kinh doanh liên quan thực phẩm, nếu trong ngắn hạn không thể trồng, về sau lương thực cũng sẽ bởi vì cung không đủ cầu mà trở nên quý giá.

"Ừ, bởi vì bên ngoài thực vật héo úa thối rữa, ta liền bảo Quốc Bân lấy một ít rễ cây và đất làm nghiên cứu, phát hiện bất kể là rễ cây, hay là độ ẩm trong đất cùng hơi nước, đều mang theo virus..."

Vương lão gia tử thở dài nói.

"Nước trên bề mặt bị ô nhiễm, nước ngầm chỉ sợ cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.”

Vương Bảo Châu nghe xong trong lòng có chút bất lực hỏi.

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

Triệu Hi Huân nhìn vết nước trên sàn nhà, lại nhìn về phía Vương Hinh Ngọc.

"Tiểu Ngọc, lại xuất ra chút nước, đem đi xét nghiệm một chút."

Mọi người vừa nghe, ánh mắt rạng rỡ, trong nháy mắt dấy lên hy vọng.

"Đúng đúng, mau lấy một cái ly nước..."

Vương lão gia tử gấp gáp quát.

Vương Hinh Ngọc vừa nghe liền hiểu, rất sảng khoái xuất ra một ly nước, Vương lão gia tử tiếp nhận, tự mình mang đến phòng xét nghiệm.

Không bao lâu sau, ông cụ liền mặt mày hớn hở đi ra.

"Thật tốt quá, nước kia có thể so sánh với nước tinh khiết, uống vào tuyệt đối không thành vấn đề."

“Con gái, con thật sự là quá tuyệt vời."

Vương Bảo Châu ôm Vương Hinh Ngọc, tâm tình sung sướиɠ tràn ngập trong lời nói.

"Ha ha, đương nhiên."

Vương Hinh Ngọc cũng cao hứng, không khỏi đắc chí nói.

"Mọi người yên tâm, có con ở đây cơm bao no, nước không lo..."

Cô nói một chút cũng không sai, dù sao cũng có một không gian thần kỳ, bên trong nước suối trong suốt, đất đai màu mỡ, chỉ cần siêng năng một chút, liền đủ cho mấy nhà bọn họ ăn uống, thật sự hông cần lo lắng.

Mặc dù cô nói như vậy, mọi người cũng chỉ nghe một nửa, nước không cần lo, nhưng lương thực lại là chuyện lớn.