Chương 32: Dị năng hệ Thủy

Không khí trong phòng ngưng trọng, Vương Hinh Ngọc nằm trên giường lại cảm thấy tốt hơn nhiều, sau khi trải qua một phen đau đớn, trong ngực tựa hồ xuất hiện một dòng nước ấm.

Luồng ấm đột nhiên xuất hiện này dần dần khuếch ra trương tứ chi của cô, nhất thời làm cho cô cảm thấy ấm áp, cực kỳ thoải mái.

Tiếng nói chuyện truyền đến bên tai dần dần rõ ràng, cô chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt một cái liền thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Vương Bảo Châu, thật sự là mỹ nhân ta thấy còn thương.

"Tiểu Ngọc, con , con tỉnh rồi..."

Vương Bảo Châu vừa khóc vừa lau nước mắt, trong lòng đau đớn không thôi, lại không ngờ đột nhiên đối diện với đôi mắt sáng ngời của con gái, nhất thời vui mừng không thôi.

Mọi người vừa nghe, tất cả ánh mắt đều tề tụ lại, làm cho cô trong nháy mắt cảm giác rất không được tự nhiên.

"Con không sao, mọi người đều vây quanh con làm gì?"

Vương Hinh Ngọc dương dương cười nói."Đẹp sao? Con cũng biết mình rất đẹp, người gặp người thích."

Trên người thoải mái, tinh lực tràn đầy, Vương Hinh Ngọc lưu loát đứng dậy.

Vương Bảo Châu ở một bên bất chấp mặt mũi tèm nhem, vội vàng đến đỡ.

"Mẹ, con nào có yếu đuối như vậy..."

Vương Hinh Ngọc trong lòng tràn đầy cảm động, thấy Vương Bảo Châu trên mặt đầy nước mắt, vỗ vỗ ngực mình, quái đản nói.

"Con hiện tại rất tốt, cảm giác có khí lực sử dụng không hết…a..."

Tuy rằng cô chiến thắng virus, nhưng vết thương trên tay vẫn còn, một cái vỗ này, trực tiếp đem vết thương đập nứt.

"Được rồi, con mau yên tĩnh một chút đi."

Vương Bảo Châu bất đắc dĩ kéo tay cô, tháo băng vải trên tay cô ra.

"Ai da, đều nứt rồi, con không đau sao..."

"Đau..."

Vương Hinh Ngọc ủy khuất mím môi, làm nũng nói.

"Mẹ thổi cho con một chút sẽ không đau."

“Ha ha... con bé này."

Vương Bảo Châu cuối cùng cũng bị cô chọc cười.

"Được, mẹ thổi cho con , thổi tiên khí, để cho Tiểu Ngọc nhà chúng ta lập tức khôi phục vết thương, vui vẻ nhảy nhót."

Đám người Vương lão gia tử nhìn hai mẹ con các cô đều nhịn không được nở nụ cười, u uất lúc trước đều được quét sạch.

"Được rồi, Tiểu Ngọc, bây giờ cháu cảm thấy thế nào? Để cậu Ba kiểm tra cho cháu một chút đi..."

Vương Thành Quân cười xong, lập tức nghĩ đến chính sự.

"Cháu rất tốt, cậu xem, máu cũng không còn là màu đen."

Vừa lúc băng bó bị tháo ra, miệng vết thương vừa nhìn đã biết, trong miệng vết thương lại một lần nữa nứt ra có máu đỏ tươi chảy ra.

"Thật sự..."

Vương Thành Quân có chút kích động, ngẫm lại một chút, có chút ngượng ngùng nói.

"Tiểu Ngọc, có thể để cho cậu Ba lại rút máu đi xét nghiệm không?"

“Được ạ..." Vương Hinh Ngọc sảng khoái đáp ứng.

Vương Thành Quân hưng phấn rút đi một ống máu lớn, nhìn cái ống kia, khóe miệng Vương Hinh Ngọc nhịn không được mà muốn co giật, người nghiên cứu khoa học đều là quái nhân, lấy máu xong, cậu Ba hưng phấn chui vào phòng thí nghiệm, phỏng chừng trong chốc lát sẽ không ra được.

"Tiểu Ngọc, em cảm giác một chút, thân thể có dị thường hay không."

Vẻ mặt vốn u ám của Triệu Hi Huân đã sớm thu liễm theo sự tỉnh táo của Vương Hinh, hiện giờ dưới mắt kính gọng vàng, một đôi mắt mang theo ý cười nhìn cô...

Hai mắt nhìn nhau, trong lòng Vương Hinh Ngọc run lên, đôi mắt kia thật sự quá xinh đẹp, trong sáng xanh biếc, tựa hồ có thể phản chiếu bóng dáng của cô.

"Khác thường? Có...cảm giác nơi ngực có một làn sóng nhiệt..."

Vương Hinh Ngọc không dám nhìn hắn nhiều, cúi đầu, đưa tay vuốt ngực, cảm thụ được sự khác biệt trong đó.

Đôi mắt Triệu Hi Huân sáng lên.

"Em thử cảm thụ một chút, có thể đem dị năng phát ra hay không."

Dị năng? Vương Hinh Ngọc vừa nghe lời này, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Đúng, tựa như A Xuyên, có thể phát ra hỏa diễm."

Triệu Hi Huân là người nhạy bén, ở chỗ hắn, dù là tình huống gì đều sẽ tỉ mỉ cân nhắc, tự có một phen hiểu biết.

Mà suy đoán lần này của hắn, hiển nhiên phi thường chính xác.

Vương Hinh Ngọc nghe lời hắn nói, tinh tế cảm thụ, sau đó cảm giác sóng nhiệt theo cánh tay từ bàn tay tuôn ra...

"A... là dị năng hệ thủy..."