Triệu Xuyên còn có chút ngốc nghếch, tựa hồ không nghĩ ra được, nhưng chuyện này cũng không cản trở anh ta nghe lời cậu chủ nhà mình.
Anh ra vươn tay, cố gắng hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, tựa hồ trên ngực có một cỗ sóng nhiệt bắt đầu khởi động, theo cánh tay lao ra bàn tay.
"Ầm..."
Lại có một ngọn lửa hình thành trong lòng bàn tay anh ta, tiện tay ném một cái, ngọn lửa xông ra ngoài, trực tiếp nện vào trong bụi hoa...
Theo cành hoa điên cuồng đong đưa, vặn vẹo, Triệu Hi Huân lại nghe được tiếng kêu chi chi bén nhọn kia, hơn nữa còn càng thêm chói tai, phảng phất như đang trải qua thống khổ cực lớn.
Triệu Xuyên kinh ngạc nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn bụi hoa, có chút không thể tin cùng hưng phấn không thôi.
Siêu năng lực đấy, ai có thể kháng cự chứ.
Anh ta lại muốn thử thêm một lần nhưng lại phát hiện sóng nhiệt trên ngực đã lui đi, miễn cưỡng dùng lực mới phát ra một ngọn lửa nhỏ xíu, muốn châm một điếu thuốc cũng không được thì đã tiêu tán.
Triệu Hi Huân thấy vậy, tâm tư khẽ động.
"Phỏng chừng là năng lượng đã hao hết, đợi lát nữa rồi lại thử xem. Bây giờ đi tìm một ít gỗ, bụi hoa này sợ lửa."
Chỉ với một chút lửa Triệu Xuyên vừa mới phát ra, còn chưa đủ để đốt một mảng lớn bụi hoa này, bọn họ cần mượn ngoại lực.
"Được, cậu chủ, cậu đứng xa một chút, để tôi làm cho."
Cách Triệu Xuyên đối xử với Triệu Hi Huân luôn luôn thỏa đáng như vậy, cho dù hiện tại biết mình có năng lực đặc thù, nhưng khi ở trước mặt Triệu Hi Huân, cũng không có lấy dù chỉ một chút đắc ý.
Trải qua một màn máu me vừa rồi, lại có không ít người chạy trốn, một ít quần chúng vây xem còn sót lại, nơi đáy mắt đều là thán phục cùng hâm mộ.
Triệu Xuyên đi tìm gỗ dẫn lửa, một tiệm cơm nhỏ ở cách đó không xa chủ động cống hiến ra bàn ghế.
Ông chủ kia cũng là người có tâm cơ, mặt dày hỏi thăm Triệu Xuyên chuyện anh ta vừa mới ném lửa, đáng tiếc, chính Triệu Xuyên cũng không rõ.
Ông chủ kiên trì hỏi, cuối cùng vẫn là Triệu Xuyên buông khí thế ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ta không nói lời nào, dọa ông chủ kia một trận mới giải quyết xong.
Triệu Hi Huân đi vào xe lấy một ít xăng đổ vào trong bụi hoa, Triệu Xuyên lại ném bàn ghế vào, sau đó lại ném một quả cầu lửa đi qua, có xăng cùng gỗ gia trì, trong nháy mắt, cành hoa vung tán loạn trong ngọn lửa hừng hực, lại như khốn thú vẫn vùng, vô ích mà thôi.
Ngọn lửa bùng phát nửa giờ mới dập tắt, suốt lúc đó, Triệu Hi Huân vẫn nhìn chằm chằm bụi hoa, tập trung tinh thần. Đương nhiên, thanh âm truyền đến bên tai cũng không ngừng nghỉ.
Chờ đến khi ngọn lửa hoàn toàn dập tắt, mà thanh âm bên tai hắn cũng biến mất, hắn mới chậm rãi đi lên phía trước, dùng ống thép nhẹ nhàng lục lọi.
Chẳng bao lâu, từ trong đám tro bụi, hắn nhìn thấy một hạt châu hình tròn màu trắng thuần lóng la lóng lánh.
Triệu Xưa tiến lên nhặt lấy, tìm nước khoáng rửa sạch một chút rồi đưa cho Triệu Hi Huân.
Triệu Hi Huân đặt trong tay chơi đùa một lát, lông mày hơi nhướng lên, đáy mắt thâm thúy âm trầm.
"Đi thôi..."
Một lần nữa lên đường, Triệu Xuyên tựa hồ còn rất kích động, muốn nói cái gì đó, chỉ là từ gương phản quang lại thấy cậu chủ nhà mình ngồi ở ghế sau tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, anh ta lập tức đè nén tâm tư, chuyên tâm lái xe.
Trong viện nghiên cứu, Vương Hinh Ngọc tận mắt chứng kiến mặt lợi hại của mấy người đàn ông Vương gia.
Đương nhiên, thế giới của người tài giỏi, người học dốt không cách nào đồng cảm, chỉ là thán phục mà thôi.
Vương Thành Quân mang theo Vương Quốc Bân cùng mấy nhà nghiên cứu cũng mặc áo blouse trắng, ra ra vào vào, cực kỳ bận rộn, rất nhanh đã có hiểu biết trực quan hơn đối với nguy cơ lần này, tâm tình mọi người bỗng nhiên nặng nề.