Chương 28: Dị năng

Hắn quay đầu lại, đang muốn tìm công cụ gì đó liền nhìn thấy tay Triệu Xuyên còn đang nhỏ máu, lập tức nói.

"Trước tiên đi xử lý vết thương một chút đã."

“Không cần, một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại. Ở đây nguy hiểm, tôi muốn canh giữ ở bên cạnh để bảo vệ sự an toàn của cậu chủ."

Triệu Xuyên không thèm để ý vết thương trên tay, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phía, một khắc cũng không buông lỏng.

Triệu Hi Huân bất đắc dĩ thở dài, người tùy tùng này cái gì cũng tốt, chỉ là quá tốt, thành ra cũng khiến cho hắn bận tâm lo nghĩ, từ trong túi lấy ra một cái khăn ném lên người anh ta.

"Trước tiên quấn vết thương lại một chút."

Da mặt Triệu Xuyên vốn kiên nghị không dao động khẽ rung động một chút.

"Cám ơn cậu chủ."

Người không quen mà nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được, đây chính là nụ cười của anh ta.

Nội tâm anh ta vô cùng cảm động, cậu chủ đối xử với anh ta thật tốt, anh ta nhất định phải bảo vệ tốt cậu chủ.

Một bộ phận những người bị thương và sợ hãi ở xung quanh, sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì nhanh chóng rời khỏi nơi này, còn có một bộ phận có lòng hiếu kỳ quá nặng, thích xem náo nhiệt, thì trốn ở một góc xa xa quan sát bên này.

Triệu Hi Huân tìm được một ống thép trong một cửa hàng cách đó không xa, nắm trong tay ước lượng một chút, sau đó đi đến bên bụi hoa, không nói hai lời liền vung xuống.

"Cậu chủ, để tôi làm cho."

"Không cần, cậu đang bị thương, đứng sang một bên đi."

Đùa giỡn cái gì vậy, kêu một người bị thương xung phong hãm trận, hắn cũng không phải người không phân biệt tốt xấu như vậy.

Trong lúc nói chuyện, hắn đã vung một gậy ra ngoài, nặng nề gõ vào trong bụi hoa.

"Chi..."

Từ trong bụi hoa lại có thanh âm như vậy truyền ra.

Triệu Hi Huân tiếp tục, một gậy tiếp một gậy, chỉ chốc lát sau, bụi hoa tươi tốt đã thảm đến không đành lòng nhìn thẳng.

Đám người ở cách đó không xa nhìn thấy Triệu Hi Huân như vậy thì xì xà xì xầm bình luận đủ kiểu, có người lớn mật đi ra, cũng đi lấy dụng cụ, muốn đánh mấy gậy, dùng sức phát tiết không cam lòng vì vừa mới nãy bị dọa.

Bên này, Triệu Hi Huân lại dừng động tác trong tay, nhíu mày thật sâu, hắn xác định mình không nghe lầm, trong bụi hoa quả thật có tiếng "chi chi", khi hắn đánh đến bụi hoa, sẽ phát ra.

"A Xuyên, cậu có nghe thấy tiếng kêu ‘chi chi’ không?"

Triệu Xuyên không rõ nguyên nhân, kỳ quái nói.

"Hả? Ở đây có chuột sao? Tại sao tôi không nghe thấy?"

Triệu Hi Huân mím chặt môi, nói như vậy, chỉ có chính hắn nghe được, hắn nhất thời lâm vào trầm tư.

Có hai người đàn ông cầm ống thép, cũng đi đến bên bụi hoa, vung loạn về phía bụi hoa, trong miệng còn không ngừng mắng chửi.

"Này thì cho mày quất tao này, mày giỏi thì làm tiếp xem..."

Bọn họ lại không thấy, một cành cây mới tinh đang từ dưới đất hơi lú đầu lên, tùy thời mà động.

Hai người vung không được mấy cái thì mệt mỏi, ném ống thép trong tay định rời đi, nhưng vào lúc này, cành cây xoạt xoạt một cái phóng ra, nhanh chóng quấn lấy cổ một người đàn ông, theo một tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông đã bị kéo vào trong bụi hoa dập nát...

Máu tươi từ trên cổ người đàn ông kia tràn ra, bị cành cây nhanh chóng hấp thu, rất nhanh người đàn ông kia đã bị hút khô máu, mà bụi hoa vốn bị tàn phá trong nháy mắt sinh cơ bừng bừng, cuồn cuộn sinh trưởng, hoa nở đẹp đến yêu diễm, làm cho tất cả những người chứng kiến, nhìn mà sợ hãi.

Cành hoa hút khô tinh huyết của nhân loại, thô to gấp đôi, tựa hồ thần thanh khí sảng, tinh lực tràn đầy, có lực lượng trả thù.

Chỉ thấy nó nhanh chóng xông về phía Triệu Hi Huân, nó nhớ rõ vừa rồi người đàn ông này đã chà đạp nó như thế nào.

"Cậu chủ, cẩn thận."

Triệu Xuyên mắt thấy cành cây sắp quất lên cậu chủ nhà mình, một cỗ lực lượng không biết từ đâu tới, từ trong cánh tay bị thương phóng ra ngoài, một quả cầu lửa va chạm với cành cây...

"Chi Chi Chi..."

Cành cây giống như bị thương tổn thật lớn, lập tức rụt trở về.

Sự tình đến quá đột ngột, Triệu Xuyên nhìn tay mình, trợn mắt há hốc mồm.

Trong mắt Triệu Hi Huân xẹt qua một tia sáng, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, có chút kích động nói.

"A Xuyên, tiếp tục, đốt bụi hoa này cho tôi."

“Hả? À, vâng..."