Chương 27: Cây biến dị

Giọng điệu chỉ trích Triệu Xuyên của Lãnh Quần khiến Triệu Hi Huân rất khó chịu, người của hắn, còn không tới phiên người khác dạy bảo.

Thấy Lãnh Quần trầm mặc khuôn mặt nghẹn đến mức tím thành màu gan heo, cũng không có chèn ép ông ta nữa, chỉ nói.

"Ông yên tâm đi, A Xuyên làm việc có chừng mực."

“Vâng, tôi đã gọi điện thoại cho người nhà của ông ấy, cũng đã sắp xếp xe."

Triệu Xuyên mặt không đổi sắc giải thích một câu.

Nhưng mà, lời giải thích muộn này còn không bằng không giải thích, Lãnh Quần nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Triệu Hi Huân lại không quản được ông ta nghĩ cái gì, nếu là trước kia, chậm rãi chơi với ông ta cũng được, nhưng hiện giờ hắn cũng không nhàn rỗi như vậy.

Hắn nhanh nhẹn dứt khoát an bài công việc, từng đạo mệnh lệnh được truyền đạt xuống một cách có trật tự, người dưới quyền mỗi người một chức vụ.

"Được rồi, hội nghị hôm nay trước tiên kết thúc vào lúc này, mời mọi người trở về nhất định phải làm tốt công việc trong tay mình, tan cuộc!"

Triệu Hi Huân nói chuyện trước sau như một, ngắn gọn rõ ràng, nói xong hắn liền đứng dậy rời đi, Triệu Xuyên theo sát phía sau.

"Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Triệu Xuyên thấy hắn đi về hướng gara dưới lòng đất, vội vàng hỏi thăm.

"Viện nghiên cứu Vương gia."

Hắn cần phải tự mình xác nhận một chuyện.

Triệu Xuyên một bên lái xe, một bên nhìn cây xanh bên đường, nhíu mày.

"Cậu chủ, tôi thấy những cây xanh này rất không thích hợp..."

Triệu Hi Huân vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được lời này, mở mắt nhìn sang một bên, đôi mắt dưới gọng kính vàng tối sầm lại, nhíu mày nói.

"Quả thật không thích hợp, ngắn ngủi không quá nửa ngày, tất cả cây xanh héo rũ đều thối rữa, cây nào có thể ngoan cường sinh tồn lại dị thường tươi tốt, chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, A Xuyên, cẩn thận một chút."

“Vâng..."

Triệu Xuyên hết sức chăm chú, không dám chậm trễ.

Triệu Hi Huân nhíu mày nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong lòng muôn đầu nghìn mối, nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy...

"Mau dừng xe..."

"A..."

Cách đó không xa, từ giữa một bụi hoa hồng gai, đột nhiên có một cành hoa thật dài vươn ra, đánh vào người đi đường ở ven đường.

"Chạy đi..."

Theo tiếng người đi đường hoảng sợ gào khóc, góc đường đã loạn thành một nồi cháo, người bị kinh hách giống như ruồi không đầu chạy tán loạn.

Cành hoa điên cuồng đánh người, không khác gì là đang công kích, không ít người không kịp né tránh, trên tay và trên mặt bị gai nhọn trên cành hoa cào xước.

May mắn bây giờ đang là cuối thu, mọi người đều mặc nhiều quần áo, nếu không sẽ càng thảm hơn.

Triệu Xuyên dừng xe lại, một ngựa xông lên trước, tay không bắt lấy cành hoa, quấn vào cánh tay, vòng qua hai vòng, dùng sức nhấc lên, cành hoa bị xé rách, phát ra một tiếng kêu C-H-I… bén nhọn.

Triệu Xuyên bởi vì lực quán tính nên hơi lui ra sau một bước mới đứng vững, tay quấn lấy cành hoa không thể tránh khỏi bị gai trên cành hoa làm tổn thương, máu đỏ tươi chảy xuống, nhỏ giọt xuống mặt đất, như một đóa hồng mai.

Triệu Hi Huân nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm bụi hoa, lỗ tai khẽ rung động vài cái, trong lòng có chút nghi hoặc, vừa rồi... hắn có nghe nhầm không? Tại sao hắn lại nghe thấy trong bụi hoa có tiếng kêu thảm thiết?

"Cậu chủ."

Triệu Xuyên ném cành hoa gãy trên tay xuống, lắc lắc máu trên tay, không thèm để ý đi tới phía sau Triệu Hi Huân.

Có chút máu tươi bị bắn vào trong bụi hoa, ở nơi mọi người không nhìn thấy, bị chồi non vừa lặng lẽ mọc ra nhanh chóng hấp thu, sau đó, lại trốn trở về.

Ánh mắt Triệu Hi Huân sắc bén nhìn chằm chằm bụi hoa, cũng chỉ nhìn thấy bụi hoa giống như bị gió nhẹ thổi qua, hơi rung động vài cái.

Thế nhưng, rõ ràng, vừa rồi không hề có gió.