Chương 25: Biến thiên

Quân tử có điều làm, có điều không làm.

Nếu đã bước ra một bước này, liền dũng cảm tiến lên phía trước, đây là tác phong trước sau như một của Vương Hinh Ngọc.

Một ngày một đêm không ra khỏi cửa, thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy hơn phân nửa cây xanh trong đình viện đã bắt đầu khô héo, đây mới chỉ là biến hóa sau một đêm.

Vương Hinh Ngọc cũng biết, sau khi héo rũ, những cây xanh kia sẽ thối rữa. Mà ở một góc không ai biết khẳng định cũng tồn tại thi thể động vật, hơn nữa đã bắt đầu phân hủy rồi.

Thành phố S là một thành phố cấp tỉnh, môi trường xanh tự nhiên được thực hiện rất tốt.

Nhưng bây giờ...

Xe một đường chạy qua, một đường thảm thực vật xanh biếc sau khi bị mưa gió tàn phá, trở nên thảm không đành lòng nhìn.

Trên con đường, sau khi lũ lụt rút đi, đôi khi còn nhìn thấy xác chết của một số loại động vật nhỏ.

Xe của Vương Hinh Ngọc vô cùng cẩn thận, nhịn xuống ghê tởm tránh đi những thi thể kia, chậm rãi đi tới.

Cô biết, bốn phía có khả năng tồn tại nguy hiểm cực lớn.

Những động thực vật sau khi bị nước mưa dính vào, một chút cây xanh còn sót lại cùng những động vật nhỏ trốn trong góc đã bắt đầu chậm rãi biến dị, sẽ trở thành nguy cơ lớn thứ hai mà nhân loại phải đối mặt.

Đương nhiên, có nguy cơ, tất nhiên cũng sẽ tồn tại sinh cơ.

Quy tắc thiên địa, nhân quả luân hồi, tương sinh tương khắc, họa phúc đi cùng, vẫn luôn là vậy từ xưa đến nay.

Đường sống của con người chính là, người vượt qua được lây nhiễm của virus, sẽ kích phát năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể, sinh ra dị năng siêu nhiên, trở thành lực lượng chống lại động thực vật dị biến.

Một đường coi như bình an, sau khi xe đi đến viện nghiên cứu, liền nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn mặc áo blouse trắng đi ra nghênh đón, có chút lo lắng nói.

"Ông nội, Tiểu Ngọc, cuối cùng hai người cũng tới, nếu còn không đợi được hai người, cháu đã lái xe đi tìm hài người rồi. Thế nào rồi? Trên đường không gặp phải chuyện gì chứ?"

Người này chính là con trai út của cậu hai Vương Thành Hạo, Vương Quốc Bân, xếp thứ sáu trong gia tộc, là một nghiên cứu viên y sinh.

"Anh Sáu, không có việc gì, chính là nhìn thấy trên đường có rất nhiều xác động vật nhỏ, em lái xe tránh đi, tốn chút thời gian."

Vương Hinh Ngọc thoáng giải thích một phen, cũng là truyền đạt cho anh ta một tin tức.

"Xác động vật? Có nhiều không?"

Quả nhiên Vương Quốc Bân liền nghe ra trọng điểm.

"Rất nhiều, một đường tới đây, em nhìn thấy cũng phải có mười cái,, còn không biết còn có bao nhiêu ẩn núp ở trong bóng tối đâu. Còn cả thực vật nữa, mọi người xem, rất nhiều câu đều đã héo rũ..."

Vương Hinh Ngọc hơi có chút nghi ngờ nói.

"Những động thực vật này có phải cũng bị nhiễm virus hay không? Không biết có thể phát sinh biến dị hay không..."

Vương Quốc Bân theo ánh mắt Vương Hinh Ngọc nhìn về phía đám thực vật héo rũ, tâm tư của anh lúc trước đều ở trên con người, lại không chú ý đến những thứ này.

"Vào trước đã, lát nữa lại đây lấy chút mẫu nghiên cứu một chút rồi lại nói sau."

Vương lão gia tử vừa nói vừa đi vào trong, tình huống Vương Hinh Ngọc nói tới, dọc theo đường đi ông lão cũng quan sát thấy.

Đối với nghiên cứu khoa học mà nói, cần phải mạnh dạn nghi ngờ, sau đó lại cẩn thận nghiệm chứng.

Vào viện nghiên cứu, Vương Hinh Ngọc và Vương lão gia tử liền thay quần áo bảo hộ chính quy, đi theo Vương Quốc Bân tiến vào phòng nghiên cứu.

Vương Hinh Ngọc vừa thay quần áo vừa ảo não, lúc trước cô thu thập nhiều vật tư như vậy, vậy mà lại quên mất chuyện quần áo phòng hộ, chờ đến khi có cơ hội, vẫn là phải chuẩn bị thu thập một ít.

Lúc này, Triệu Hi Huân đang cùng một đám lãnh đạo thành phố S họp bàn bạc công việc tiếp theo.

Mọi người đều thấy tất cả vào trong mắt, chẳng qua bởi vì không có số liệu chống đỡ, có vẻ có chút vô lực.