Vương Thành Vinh cùng Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ liếc nhau một cái, được rồi, nữ chủ nhân trong nhà đều đã lên tiếng, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Được, không đi, hôm nay chúng ta đều ở nhà bồi Tiểu Ngọc."
Vương Thành Vinh là viện trưởng bệnh viện tư nhân của Vương gia, có đi hay không tự mình định đoạt, ông vừa ngồi xuống vừa cười nhìn Vương Hinh Ngọc, trong mắt tràn đầy từ ái.
Vương Quốc Hoa mở một công ty thiết bị y tế, tự mình làm ông chủ, nghỉ ngơi một ngày tự nhiên cũng không có gì đáng ngại, anh ta duỗi thắt lưng nói.
"Được rồi, nếu không đi làm, rảnh rỗi sinh nông nỗi, cháu lên lầu xem phim đây, Tiểu Ngọc, em coi chung không?”
Vương Hinh Ngọc lắc đầu, nhu thuận tựa vào bên cạnh Vương lão gia tử.
"Không đi, em muốn bồi ông ngoại..."
Một câu nói khiến Vương lão gia tử vui vẻ đến mặt mày hớn hở, vẫn là cháu gái tốt hơn, nhìn cháu trai xem, rảnh rỗi sinh nông nỗi?
Hừ… quả nhiên mấy thằng nhóc thúi này không cách nào so sánh với cháu gái ngoan ngoãn.
Vương Hinh Ngọc thật không nghĩ tới mợ cả nhà mình lại ra sức như vậy. Chẳng những bắt tất cả mọi người ở trong nhà, mà còn lấy danh nghĩa lão gia tử gửi tin nhắn cho người trong gia tộc, để mọi người nhất định không được đội mưa ra ngoài.
Vương Hinh Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyện cô có thể làm cũng chỉ có những thứ này, mỗi người đều có vận mệnh riêng, ở mạt thế, nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại, cô không thể nhúng tay quá nhiều, cũng không gánh nổi vận mệnh của nhiều người như vậy.
Chỉ cần bọn họ tránh thoát kiếp nạn ban đầu này, sau đó mọi người có phòng bị, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh, mỗi người đều ổn.
Vương Hinh Ngọc biết hôm nay mẹ và cha dượng sẽ trở về, chỉ là không biết là lúc nào, trong lòng bất an, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Vương Bảo Châu.
"Mẹ, hôm nay khi nào thì mẹ và chú về nhà?"
"Ai, chúng ta đã ở trên đường, chỉ là thời tiết hôm nay thật sự quá kém, đường phố quá tắc nghẽn, phỏng chừng đến buổi chiều mới có thể về đến nhà."
Vương Bảo Châu nhìn cảnh tượng xe nhúc nhích như rùa bò bên ngoài, tức giận nhéo mạnh thịt bên hông người đàn ông bên cạnh.
"Ôi chao, honey à, nhẹ một chút, nhẹ một chút..." Triệu Dục Lương bị cơn đau bất thình lình làm cho phải cầu xin tha thứ, thật đáng thương.
"Em đã sớm nói về nhà sớm một chút, anh lại không nghe, nhất định phải ở lại thêm một ngày nữa, còn... không biết tiết chế như vậy, nhìn xem chuyện tốt anh làm đi..."
Tình hình chiến đấu tối qua quá kịch liệt, di chứng trên người Vương Bảo Châu rất nghiêm trọng, chỉ muốn về nhà nằm trên giường lớn thoải mái ngủ một giấc.
Hiện giờ lại bị nhốt trong không gian nhỏ xíu này, thời tiết bên ngoài lại áp lực, hành trình chậm chạp đến gấp chết người, tâm tình tự nhiên không tốt, tính tình cũng theo đó mà lên.
"Hắc hắc, honey, bà xã à. Đây không phải là thừa dịp công việc, muốn cùng em du ngoạn thêm vài ngày sao... hơn nữa, thời tiết không tốt, cũng không thể trách anh mà..."
Tuy rằng Triệu Dục Lương đã ở tuổi trung niên nhưng bảo dưỡng cực tốt, là một ông chú đẹp trai. Bình thường làm người khiêm tốn, trên bàn đàm phán lại là sát phạt quả quyết. Hiện giờ lại bày ra một bộ mặt ủy khuất giả bộ đáng thương, nếu bị những đối thủ kia nhìn thấy, nhất định sẽ phải tháo kính dụi mắt nhìn lại.
"Còn không trách anh, không trách anh thì trách ai hả? Trách em sao?"
“Đúng đúng, trách anh trách anh. Honey, đều trách anh, là do anh không tốt, hôm qua không xem dự báo thời tiết..."
Triệu Dục Lương biết rõ lúc phụ nữ cố tình gây sự đừng nói đạo lý với cô, sảng khoái nhanh chóng ôm lấy hết thảy, dỗ dành một chút là được.
"Nào nào, em nằm sấp trên đùi anh đi, anh xoa bóp cho em..."
"Hừ. Coi như anh thức thời..."
Vương Hinh Ngọc cầm điện thoại di động, nghe tiếng ma sát ở đầu dây bên kia, vẻ mặt tràn đầy hắc tuyến, có phải mẹ cô đã quên là mình còn đang nói chuyện điện thoại với cô hay không...
"Chỗ này, đúng đúng, chính là chỗ đó, ưʍ. Thoải mái... ưʍ..."
"Honey, thoải mái không..."
"Hừ…ừm..."
Vương Hinh Ngọc sắp điên rồi, đây là chuyện không thích hợp với thiếu nhi đấy…