Chương 18: Ác mộng

Vương lão gia tử nhất thời rất khó xử, cố gắng giải thích.

"Tiểu Ngọc à, cháu chỉ là gặp ác mộng, mộng đều là ngược, sẽ không thành sự thật, không cần sợ hãi. Ông ngoại còn có rất nhiều bệnh nhân, đều là đã hẹn trước, không đi không được. Chúng ta nhân xử thế, phải thành thực đáng tin cậy, đây là đạo làm người căn bản.”

Vương Thành Vinh cũng không tán thành.

"Đúng vậy, Tiểu Ngọc, làm người không thể không giữ chữ tín."

“Tiểu Ngọc, em nghĩ cái gì vậy? Chắc là do xem quá nhiều phim kinh dị rồi, còn chết người... Ha ha..."

Vương Quốc Hoa chỉ cảm thấy buồn cười, dù sao anh cũng không tin lời cô, chỉ cảm thấy là cô nhóc này trí tưởng tượng quá lớn, chính mình suy nghĩ lung tung mà thôi.

Đối mặt với nghi vấn, Vương Hinh Ngọc lại không quản được nhiều như vậy, cô nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất, hoảng sợ chỉ vào thời tiết đen tối bên ngoài.

"Đúng, đúng, chính là loại thiên tượng này, mây đen áp đỉnh, giống hệt như trong mộng của cháu..."

Vương Hinh Ngọc vừa nghĩ đến cảnh tượng khủng bố được miêu tả trong cuốn tiểu thuyết khi mạt thế đến, không rét mà run.

Cố Thúy Bình bưng một chén canh tới, nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy thật sự rất hoảng sợ, không khỏi mềm lòng nói.

"Ba, nếu Tiểu Ngọc sợ hãi như thế, ba ở nhà với con bé đi, con sẽ cho người gọi điện thoại qua phòng khám, dời lại những lịch hẹn trước kia xuống một ngày đi, hoặc là cho các bác sĩ khác thăm khám, luôn có biện pháp giải quyết. Ba đã bao lâu rồi không nghỉ ngơi rồi, thừa dịp này nghỉ ngơi một chút, có gì mà không thể. Hơn nữa, con thấy sắc trời này thật sự rất không tốt, không biết từ khi nào sẽ có cuồng phong bão táp rơi xuống, lỡ như gặp phải trên đường đi thì phải làm sao bây giờ?"

Cũng không biết có phải xuất phát từ sự mẫn cảm của phụ nữ hay không, dù sao sáng sớm hôm nay Cố Thúy Bình đã cảm thấy đặc biệt không thoải mái, nghe Vương Hinh Ngọc nói, trong lòng càng thêm sốt ruột.

Bình thường bà cẩn thận quen rồi, sau khi đưa chén canh cho Vương Hinh Ngọc thì hỏi.

"Tiểu Ngọc, cháu nói xem, hôm nay khi nào thì trời mưa?"

Vương Hinh Ngọc nhận lấy chén canh áp sợ hãi kia uống một ngụm, loại vật này không có hại đối với thân thể, uống thì uống.

"Chạng vạng, mợ cả, mợ có tin con không? Mợ cũng để cho mấy anh họ đều trở về đi, ngàn vạn lần đừng để bị dính mưa... cháu mơ thấy rất nhiều người vì bị dính mưa mà chết..."

"Hả?"

Lời này vừa nói ra, Cố Thúy Bình thật sự bị dọa sợ, kinh hồn bạt vía kinh nghi nói.

"Không thể nào?”

Vương Hinh Ngọc thở dài nặng nề.

"Ai, cháu biết những gì mình đang nói rất khó để cho mọi người tin tưởng, cháu cũng không biết tại sao mình lại có một giấc mơ kỳ quái như vậy, lại cảm giác chân thật như vậy. Cháu phải làm gì đây?"

Cô lẩm bẩm một trận, lại tiến lên ôm lấy cánh tay Vương lão gia tử, dựa vào người ông mà nói.

"Cháu mặc kệ, dù sao hôm nay ông ngoại cũng không thể ra ngoài."

Cô mặt dày mày dạn như vậy, như một đứa trẻ đang tức giận khiến mọi người nhìn đều dở khóc dở cười.

"Được, được rồi, hôm nay ông ngoại ở nhà bồi cháu, thật sự là một đứa nhỏ mãi không chịu lớn."

Vương lão gia tử cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Mợ cả Cố Thúy Bình lập tức đứng lên nói.

"Vậy con đi gọi điện thoại, bảo bên phòng khám xử lý lịch hẹn trước một chút."

Vì sự chậm trễ này, thời gian đã đến bảy giờ rưỡi, Vương Quốc Hoa đứng lên nói.

"Được rồi, mọi người ở nhà đi, cháu phải đi làm đây."

Vương Thành Vinh cũng đứng lên theo.

"Con cũng phải đi."

“Đi cái gì mà đi, cũng đừng đi nữa, đều ở nhà cả đi."

Trong lòng Cố Thúy Bình bỗng nhiên hoảng hốt, làm cho bà nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Không phải chứ..."

Vương Quốc Hoa kinh ngạc nhìn mẹ mình, không thể tưởng tượng nổi.

"Có gì không phải. Một ngày không đến bệnh viện, bệnh viện sẽ không đóng cửa, hôm nay nghỉ ở nhà.”

Cố Thúy Bình nhìn Vương Thành Vinh nói, giọng điệu không thể nghi ngờ.

Lại nhìn đứa con trai út, cường thế nói.

"Con cũng vậy, công ty của mình, một ngày không đi có gì không được."