Cửa kho được mở ra toàn bộ, tình huống bên trong cũng trong nháy mắt hiện ra.
Mặt đổi trưởng Lý mặt không đổi sắc phất tay ra hiệu bảo mọi người thu đội.
Vương Hinh Ngọc chột dạ đi lên phía trước cười giải thích.
"Đội trưởng Lý, thật ngại quá, làm phiền anh rồi. Thật sự là... đây đều là hiểu lầm, điện thoại di động của tôi xảy ra chút vấn đề, không có tín hiệu, ông ngoại tôi vẫn không liên lạc được với tôi, lúc này mới gấp đến độ báo cảnh sát, náo loạn thành như vậy, thật sự xin lỗi rồi..."
Đội trưởng Lý quả thật có chút mất hứng, chẳng qua nghĩ đến báo cảnh sát chính là Vương lão đức cao vọng trọng, lại thoải mái hơn một chút, vả lại nhìn thái độ cô Vương cũng rất tốt, một chút vướng víu còn sót lại trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
"Không có việc gì là tốt rồi, Vương lão cũng là nóng nảy, cô mau trở về trấn an ông ấy một chút đi." Đội trưởng Lý nói với cô xong thì vẫy tay rời đi.
Lúc này Vương Hinh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy điện thoại tiếp tục nói chuyện với ông ngoại.
"Ông ngoại, vừa rồi suýt nữa thì dọa chết cháu rồi..."
Cuộc đối thoại vừa mới nãy với ông ngoại, làm cho Vương Hinh Ngọc nhanh chóng tiếp nhận được hình thức ở chung trước kia của nguyên thân và ông ngoại, trong giọng nói không tự chủ được liền mang theo một chút làm nũng.
"Đừng nói bậy, cái gì mà chết với không chết, mau phun nước miếng xí xoá đi." Người già đều kiêng kị, không nghe được chữ kia.
"Phi..." Vương Hinh Ngọc nghe lời phun một cái, ông ngoại ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói mới hài lòng.
"Như vậy mới ngoan chứ, tối nay lại đây ăn cơm tối đi, anh Năm của cháu sắp dẫn bạn gái về nhà, cháu cũng tới giúp nó nhìn thử..."
"Được..."
Vương Hinh Ngọc sảng khoái đáp ứng, cô cũng muốn đi thăm ông ngoại, nghĩ đến ông ngoại ngay từ đầu mạt thế đã bị nhiễm virus qua đời, cô liền lo lắng khó chịu.
Từ trí nhớ của nguyên thân này mà xem, ông ngoại Vương cùng mấy cậu cùng anh trai, đều đối xử với cô phi thường tốt, thực sự là cực kỳ cưng chiều.
Mẹ của Vương Hinh Ngọc là Vương Bảo Châu, là con gái út của ông ngoại Vương, hơn nữa là có sau khi có ba đứa con trai, cách mấy năm mới ngoài ý muốn có được khuê nữ duy nhất, tự nhiên được sủng ái tận trời.
Mấy mợ của Vương gia cũng ra sức, sinh ra một tổ con trai, thế nhưng lại không thể cho Vương gia thêm một cái áo bông nhỏ (ý nói bé gái).
Thẳng đến khi Vương Hinh Ngọc sinh ra, lúc này Vương gia mới nghênh đón một vị tiểu công chúa đáng yêu, mọi người trong nhà yêu ai yêu cả đường đi lối về, tự nhiên đều là nâng cô trong lòng bàn tay, sủng ái vô cùng.
Đây cũng là có nguyên nhân Vương Hinh Ngọc họ Vương, là theo họ mẹ,.
Cha của Vương Hinh Ngọc, Bạch Vân, đến từ một vùng núi rất xa xôi. Năm đó, Vương Bảo Châu không để ý đến sự phản đối của người trong nhà, kiên quyết muốn đi theo tiểu tử nghèo này, cho dù là phải sống khổ sở.
Bà tin chắc rằng Bạch Vân chính là định mệnh của bà, bọn họ quả thực là có được tình yêu rực rỡ nhất thế gian này.
Ông ngoại Vương yêu thương Vương Bảo Châu, làm sao có thể trơ mắt nhìn bà sống khổ sở mà mặc kệ được, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Chẳng qua, ông cũng rất cường thế yêu cầu Bạch Vân phải ở rể, cho nên, Vương Hinh Ngọc mới mang họ Vương mà không phải là họ Bạch.
Trong trí nhớ mơ hồ có hạn của Vương Hinh Ngọc, Bạch Vân là một người đàn ông anh tuấn ôn nhuận như ngọc, ông ấy tựa hồ chưa từng nổi giận, cho dù có người ngoài sáng trong tối âm thầm trào phúng ông ấy ăn cơm mềm (ăn nhờ nhà vợ) thì ông ấy cũng sẽ không vì thế mà đỏ mặt.
Đối đãi với Vương Bảo Châu và Vương Hinh Ngọc càng là che chở bảo hộ cực tốt, là một người chồng tốt, cũng là một người cha tốt.
Chỉ tiếc mạng quá ngắn. Năm đó, Vương Hinh Ngọc mới mười tuổi, hai vợ chồng đi du lịch, nhưng không ngờ lại gặp phải tai nạn.
Ông ấy vì cứu Vương Bảo Châu mà ngã xuống vách núi, rơi vào trong dòng nước lũ cuồn cuộn, thi cốt cũng không thể tìm thấy.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào đi ra ngoài, cuối cùng lại chỉ còn một người bi thương tuyệt vọng trở về.
Vương Bảo Châu bị đả kích nặng nề, từ đó trầm cảm rất nhiều năm, thẳng đến khi gặp được Triệu Dục Lương, mới chậm rãi đi ra, Mai Khai Nhị Độ (hoa mai nở lần hai).