Chương 11: Làm bé cưng sợ muốn chết

Vương Hinh Ngọc đi thẳng đến kho hàng lớn ở chợ, hàng hóa đặt mua vào ngày hôm qua rất nhanh đã lục tục được đưa đến, bận rộn một hồi lại hết một buổi sáng.

Trong lúc đó, cô nhận được vài cuộc gọi điện thoại của mấy chị em gái gọi đến hẹn đi mua sắm và tụ tập ăn uống, đều bị cô khéo léo từ chối. Cô ấy rất bận rộn, nào có thời gian để vui chơi.

Buổi trưa, Vương Hinh Ngọc ở trong không gian nấu bữa cơm trưa đầu tiên, coi như là làm ấm phòng? Đúng vậy, đối với Vương Hinh Ngọc mà nói, hiện giờ không gian coi như là một ngôi nhà an thân lập mệnh của cô đi.

Vương Hinh Ngọc đơn giản rải gạch trên bãi đất trống bên cạnh cây cầu nhỏ, bốn phía dùng hàng rào vòng một vòng, cứ như vậy chỉnh ra một phòng ở cùng một phòng bếp.

Ăn no uống no nằm trên sô pha nhìn dòng suối ở đối diện, động vật nhỏ đều đã được cho ăn no, trải qua một đêm còn chạy loạn nhảy nhót, phỏng chừng có thể sinh tồn thật tốt trong không gian.

Mảnh đất của trang trại đã rắc hạt cỏ, nhưng tưới nước như thế nào lại làm khó cô, vì thế cô lại mua máy bơm, cũng dự trữ không ít pin.

Thế nhưng không gian thật sự có chút lớn, nếu như tương lai còn muốn thăng cấp, sẽ lại càng lúc càng lớn. Một máy bơm có đủ dùng không? Có đường ống dài như vậy không?

Vừa lúc mua máy móc nông nghiệp có máy xúc nhỏ, thuận tiện có thể đào mấy cái rãnh nước ra phân luồng dẫn nước.

Khối lượng công trình này cũng có chút lớn, Vương Hinh Ngọc dự định chờ sau này ổn định lại mới chậm rãi làm.

Nghỉ ngơi một lát, Vương Hinh Ngọc duỗi lưng, ra khỏi không gian, đang định đi chợ dạo một chút, chợt nghe thấy điện thoại di động trong túi reng reng kêu vang, vừa nhìn liền thấy có mười cuộc điện thoại nhỡ, mấy chục tin nhắn thoại đồng loạt đẩy tới.

Trong không gian, điện thoại di động không có tín hiệu, vừa ra, thông tin ào ào đổ vào.

"Tiểu Ngọc, điện thoại di động của cháu sao lại không liên lạc được? Cháu đang ở đâu?"

"Tiểu Ngọc? Cháu đang ở đâu? Tại sao không ở nhà, cũng không ở trường?"

"Tiểu Ngọc? Cháu có gặp nguy hiểm hay không?"

Vương Hinh Ngọc nghe từng tin nhắn, đều là thanh âm lo lắng của một ông lão, người này chính là ông ngoại của nguyên thân.

"Tiểu Ngọc, cháu đừng sợ, ông ngoại đã báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh sẽ tới cứu cháu..."

Nghe đến đây, Vương Hinh Ngọc sợ tới mức bất chấp tất cả, lập tức gọi lại.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng liền có người bắt máy, có thể thấy được người nọ vẫn chờ ở đầu kia.

"Tiểu Ngọc?"

"Dạ, ông ngoại, cháu đây."

"Cháu đang ở đâu? Tại sao điện thoại không thể liên lạc được?"

Đối phương tựa hồ rất sốt ruột, thanh âm đều có chút run rẩy.

Đáy lòng Vương Hinh Ngọc dâng lên một dòng nước ấm, nhẹ giọng trấn an nói:

"Ở bên ngoài chơi đùa, điện thoại di động nơi này không có tín hiệu, cho nên không nhận được điện thoại của ông, ông ngoại, ông sẽ không thật sự báo cảnh sát đấy chứ?"

"Đương nhiên là thật, ông vẫn không liên lạc được với cháu, có thể không tìm biện pháp sao."

Trong giọng nói của ông ngoại Vương có chút thở phì phì.

Vương Hinh Ngọc đang muốn xin tha thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động truyền đến...

"Chờ một chút, ông ngoại, hình như bên ngoài có tiếng còi báo động..."

Toàn bộ trái tim của Vương Hinh Ngọc đều được nâng lên, chuyện này phải làm sao để giải quyết đây, sao lại tìm đến nhanh như vậy, chỉ có thể vội vàng đi qua mở cửa gara.

"Đội trưởng Lý, chiếc xe này đúng là của cô Vương."

"Ừm... Nhanh lên... bao vây toàn bộ nơi này."

Vương Hinh Ngọc mở cửa cuốn ra, liền nhìn thấy bên ngoài có hơn mười cảnh sát vũ trang hạng nặng đang vây quanh cửa kho, từng họng súng hướng về phía cô.

Cô vội vàng mở miệng nói:"Tôi là Vương Hinh Ngọc, tôi không có việc gì."

Ôi mẹ ơi, mặt trận này, không biết còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn lắm ấy.

Còn nữa, cũng đừng có ai run tay đấy nhé… sẽ làm bé cưng sợ chết.