Chương 17.1: Bẫy

Trong một thế giới sụp đổ, cả ngày lẫn đêm đều phải ở trong một giới hạn nhất định để sinh sống. Cảm giác bức bách này hành hạ con người ta lúc nào không hay. Lúc này ham muốn là cách giải tỏa sợ hãi dễ dàng nhất, cũng là cách dễ dàng nhất để đạt được thứ mình muốn.

Sau khi các cuộc khủng hoảng xung quanh lắng xuống. Trò tiêu khiển duy nhất cho những người sống sót chính là ân ái nam nữ. Những tên dị năng có sức mạnh cường đại sẽ sử dụng quyền lực để đưa những người phụ nữ họ thích vào phòng.

Âm thanh thân mật vang lên không dứt, càng là chất xúc tác làm tăng lên ham muốn của những người khác.

“Đội trưởng Mâu thực sự không thích? Hay là đến đây chơi với tôi? Tôi có những thứ đội trưởng Mâu chưa từng chơi bao giờ, không biết có làm anh hài lòng hay không?”

“Được thôi. Người đẹp đã lên tiếng, nếu từ chối thì thật đáng trách.” Mâu Hành nhìn Hà Yến ngày càng ma mị quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt mê hồn người, liền đồng ý ngay.

“Nhắc mới nói. Cô gái nhỏ của anh có vẻ rất được yêu thích.” Hà Yến đột nhiên nhìn cánh cửa đã đóng lại từ sớm. Đó là căn phòng mà Cố Trạch kéo Tập Nhã bước vào.

“Đó là một cô gái ngoan. Bọn họ có vẻ rất thích cô ấy. Nhưng tôi lại thích những cô gái không nghe lời." Mâu Hành rất đẹp trai, thêm cả nụ cười nhếch mép xấu xa, ngay cả Hà Yến, người đã từng quyến rũ vô số đàn ông, cũng bị hấp dẫn. Bên dưới đã ướt đẫm, thật là một cực phẩm, cô liếʍ liếʍ môi, kéo Mâu Hành vào phòng, khóa cửa. Che lại một màn xuân tình.

“Thật là mỹ vị nam nhân. Chút nữa tỉnh lại phải bù đắp cho người ta đó.” Nói xong còn không quên sờ sờ tiểu bảo bối vừa khiến cô sướиɠ muốn chết.

Hà Yến hài lòng bước ra khỏi phòng. Cô nghĩ đến vẻ đẹp của người đàn ông nọ lóa mắt đến thế nào, liền trực tiếp đi đến phòng của Cố Trạch và Tập Nhã. Bây giờ sáu người trong đội này đều này trong tầm kiểm soát của cô. Họ đã bị kẹt ở cái bẫy cô tạo ra. Chỉ có người đàn ông gác đêm hệ lửa kia, bởi vì khoảng cách, nếu không cũng đã bị cô khống chế. Nhưng có Dương Nghệ ở đây, tin rằng mọi thứ rồi cũng sẽ dễ như trở bàn tay.

Bước vào phòng, nhìn thấy cả hai thân thể trần trụi dính sát vào nhau. Một tư thế truyền thống nam trên nữ dưới. Dường như họ đang tận hưởng trong một thế giới khác . Hà Yến nhìn cặp mông săn chắc của Cố Trạch, cùng các đường gân guốc, không ngừng liếʍ môi. Lại là một cực phẩm nam nhân.

Nhìn Tập Nhã đang bị đè ở dưới thân. Cô đột nhiên rất khó chịu. Đứa con gái này không có dị năng, lại có được nhiều cực phẩm nam nhân vây quanh như vậy. Chỉ cần được họ chạm vào, liền có được cuộc sống sung túc thoải mái. Đây chính là điều mà cô vẫn luôn mơ ước.

Vốn định để cô ta cho thuộc hạ của mình hưởng thụ, nhưng Hà Yến lúc này lại thay đổi chủ ý.

Đẩy Cố Trạch ra. Không quan tâm đến việc chiêm ngưỡng thân thể của Cố Trạch. Hà Yến đặt tay lên cổ Tập Nhã. Chỉ cần siết nhẹ một cái, một sinh mạng mong manh lại biến mất ...

————————————

“Thật sự không để ý đến tôi?” Tối nay Dương Nghệ cũng trực đêm. Nhiều lần đến thăm dò Du Viêm Hiên đều bị anh làm ngơ. Cô khó chịu đến mức nổi cả gân xanh. Có vẻ như giây tiếp theo liền có thể đánh người, không hề lưu luyến cái loại người này.

"Được rồi! Đừng có mà quỳ xuống cầu xin tôi chăm sóc cô một chút nữa. Lúc đó cái giá sẽ rất cao~” Dương Nghệ nhìn sắc mặt Du Viêm Hiên, khuôn mặt lập tức ửng hồng lạ thường, bạo dạng bước đến gần anh. Cô đưa tay đến vuốt ve cổ, ngực, rồi đến eo, sau đó thả người vào vòng tay anh. Dáng người vạm vỡ của Du Viêm Hiên thực sự mang đến cho người khác cảm giác an toàn. Còn miệng của Dương Nghệ lại nhếch lên tự hỏi vì sao bản thân không nhìn trúng anh ta từ sớm.

“Cô làm gì vậy!” Cố sự vừa mới bắt đầu, Du Viêm Hiên liền muốn đẩy Dương Nghệ ra. Nhưng phát hiện cô đang vuốt ve hạ thân của mình, thân thể nhũn đi vài phần, toàn thân kêu gào lên thật khiến người ta ham muốn đến sụp đổ.