Chương 11: Ngày thứ mười một làm cá mặn

"Tang ác bá" cũng sẽ không ủy khuất cái chân bị thương của mình, không chút khách khí mà dùng Hồ Linh Linh làm nạng hình người, cô đi dạo quanh tang thi một vòng, rồi cuối cùng mới hài lòng mà ngồi xuống ghế, hỏi Hồ Linh Linh: "Cô có thể may vá không?"

"Có thể." Hồ Linh Linh tỏ vẻ đây chính là chuyên môn của cô ấy, nhưng vẫn không hiểu Tang Lạc hỏi cái này để làm gì.

Tang Lạc đặt một tay lên lưng ghế, vô tư mà gõ gõ ngón tay, mở miệng nói: "Tốt, cô khâu miệng nó lại đi."

Hồ Linh Linh ngây người: ".... Hả?"

Cô ấy đã từng may quần áo túi các kiểu, trong nhà còn có máy may. Nhưng mà cô ấy chưa bao giờ khâu miệng ai!

Tang Lạc tạm dừng lại, suy nghĩ gì đó, rồi bổ sung thêm: "Nên tịch thu dụng cụ gây án của nó trước khi may vá, như vậy sẽ an toàn hơn."

Nhiệm vụ này tự nhiên dừng lại trên người Ninh Tử Thu, ánh mắt của cô nhìn về phía anh ta: "Anh đi nhổ răng."

Ninh Tử Thu: "...."

Hóa ra công cụ gây án chính là cái này.

…. Không biết có phải là do ảo giác hay không mà tiếng kêu của tang thi bây giờ đã nhỏ đi không ít.

Tang Lạc dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Đúng rồi, anh thuận tiện nhét cả gạch, thủy tinh các loại vào mồm nó đi, chỉ cần đảm bảo cho nó không kêu nữa là được…."

Tang thi: ?! Mẹ nó ta có thể không phải là người nhưng ngươi nhất định là ma quỷ!

Tang Lạc còn chưa nói xong, thì con tang thi bỗng nhiên an tĩnh lại.

Răng không còn nghiến, cổ họng không còn gầm gừ, im như thóc.

Hệ thống Long Ngạo Thiên nhất thời căng thẳng lên tiếng: "Không tốt rồi! Con tang thi này đang muốn tiến hóa!"

Tang Lạc ngoài ý muốn: "Đột nhiên tiến hóa như vậy sao?"

Hệ thống 囧 囧 mà trần thuật sự thật: "Đại khái chính là…. Là bị cô kí©h thí©ɧ."

Vào khoảng thời gian này, tang thi tuyệt đối không có khả năng tiến hóa. Ngoại trừ nguyên nhân này ra, hệ thống không thể tìm ra nguyên nhân nào khác.

Tang Lạc: "?"

Cô cảm thán: "Đã làm tang thi rồi mà tố chất tâm lý lại chả ra làm sao cả."

Hệ thống: "...."

Đây là trọng điểm sao!

Nó muốn làm cho Tang Lạc hiểu ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: "Một khi con tang thi này tiến hóa lên cấp hai thì cô sẽ không thể đối phó với nó được."

"Đừng đùa nữa, nhân lúc nó còn chưa tiến hóa thì mau gϊếŧ nó đi."

Tang Lạc liếc mắt nhìn tang thi, không cam tâm nói: "Ngươi có biết vì sao ta muốn bắt sống tang thi không?"

Hệ thống: "Không phải là để cho vui thôi sao?"

Tang Lạc: "Ta nói vậy mà ngươi cũng tin, ngươi đúng là đơn thuần đến mức đáng yêu đấy."

Hệ thống: "...."

Đừng cho rằng nó không nghe ra giọng điệu âm dương quái khí đấy.

Nhưng nó rất muốn biết được đáp án: "Nếu không thì là vì cái gì?"

Tang Lạc cố tình không trả lời nó.

"Tang Lạc, hình như, hình như nó có gì đó không thích hợp."

Hồ Linh Linh nhìn chằm chằm vào con tang thi trên mặt đất, bỗng phát hiện ra trên mặt của tang thi nổi đầy gân xanh, chúng đang chuyển động như thể có sự sống. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Tang Lạc vẻ mặt thản nhiên nói: "Không cần phải khẩn trương đâu, nó chỉ đang tiến hóa thôi."

Tiến hóa?

Ý nghĩa của từ này rất đơn giản và dễ hiểu.

Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu trước tiên là mờ mịt chớp mắt một cái, tới suy nghĩ xong, đồng tử chấn động, sắc mặt đại biến. Nếu bọn họ lý giải không sai thì ý nghĩa của từ "tiến hóa" chính là tang thi trở nên mạnh mẽ hơn!

Bây giờ bọn họ vốn đã phải cố hết sức để đối phó với tang thi. Huống chi là tang thi đã tiến hóa?

…. Khoan đã. Tang Lạc vừa rồi mới nói cái gì —— không cần phải khẩn trương đâu?

"Đừng thất thần." Tang Lạc không biết rằng lời nói của cô không khác gì đang ném một quả bom vào họ, "Quá trình tiến hóa của nó không kết thúc nhanh được đâu, nhân cơ hội này cứ làm theo những gì tôi vừa nói đi."

Hai người bọn họ sửng sốt.

Sau đó mới phản ứng lại.

Làm theo những gì cô vừa nói —— khâu mồm, nhổ răng, nhét gạch và thủy tinh vào mồm nó?

Không đúng, phương án tốt nhất bây giờ không phải là nhân cơ hội này, trực tiếp gϊếŧ nó diệt trừ hậu họa về sau sao?

Đối mặt với sự nghi hoặc của hai người, hai mắt Tang Lạc hơi cong lên, vỗ vào cái chân phải đã nửa tàn của mình, đôi mắt màu hổ phách mang theo ý cười lạnh nhạt: "Nếu gϊếŧ nó thì tôi còn có thể tìm thú cưỡi tốt như vậy ở đâu đây?"

Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu: "...."

Hệ thống: "...."

Cuối cùng nó cũng đã có được đáp án đồng thời cũng khiến nó phải khϊếp sợ với tư duy của ký chủ: "Cho nên cô bận rộn một hồi như vậy, là để tìm cho mình một phương tiện di chuyển sao?!"

Tang Lạc "Ừm" một tiếng: "Nếu không phải là do ngươi không chữa khỏi cả chân cho ta, ngay cả cảm giác đau cũng không thể làm cho nó biến mất được, thì ta còn phải vất vả bắt tang thi như vậy sao?"

Cô vất vả sao?

Hệ thống muốn phun trào, nó biết nó nói không lại cô, nên quyết đoán thay đổi chủ đề: "Tang thi cũng sẽ không nghe lời cô nói, sao có thể dùng làm thú cưỡi được chứ?"

Cô mau tỉnh lại đi!

Tang Lạc thấp giọng cười: "Đánh đau thì nhớ lâu thôi."

Hệ thống: "....!"

Không ổn rồi! Tang thi đã tiến hóa thành công!!

….

Có thể là do phẫn nộ, hoảng sợ hoặc cũng có thể là do nguyên nhân nào đó khác.

Tóm lại, tang thi trên mặt đất đã hoàn thành quá trình tiến hóa với tốc độ không tưởng.

Giây tiếp theo, nút thắt trói heo đã không còn có thể trói nó lại được nữa, dây thừng đang đứt ra từng chút một.

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Lạc: Thú cưỡi đã tiến hóa cũng được!

Tang thi (tức giận): Cút đi!