Chương 43: Người sống sót

Thiệu Tình dừng một chút, sau thực bình tĩnh sờ sờ đầu bánh bao nhỏ: "Như thế nào đột nhiên nhắc tới cha?"

"Bởi vì mọi người đều có cha a, cha Đồng Đồng còn muốn bán chị đi đây......" Bánh bao nhỏ vẻ mặt không vui ở trong lòng Thiệu Tình lăn lộn: "Có phải cha cũng không muốn con, cho nên mẹ mới mang theo con rời khỏi hay không......"

"Không phải, là chúng ta không cần hắn." Thiệu Tình đem bánh bao nhỏ ôm sát một chút, thực lạnh nhạt nói: "Bảo bối, con đang hỏi một vấn đề khó có thể nói rõ ràng, vậy mẹ hỏi con con soái hay không soái? Đáng yêu hay không đáng yêu?"

Bánh bao nhỏ trừng mắt mắt to nói:"Con là đứa trẻ cực soái cực kì đáng yêu!"

"Vậy đúng rồi, thế ai bỏ được không cần con đây?" Thiệu Tình tuyệt không cảm thấy tự luyến con trai nhà mình, bởi vì cô cảm thấy được con trai mình rất đáng yêu rất đáng yêu.

Bánh bao nhỏ lập tức trầm tư gật gật đầu:"Cũng đúng a, có ai có thể bỏ được không cần con đâu! Kia cha đâu? Cha đã chết rồi sao?"

Thiệu Tình cũng không có ý định lừa gạt bánh bao nhỏ, cô cảm thấy con có tư cách biết tình hình thực tế, hơn nữa con trai của cô cũng không phải là đứa trẻ bình thường.

Cô nghĩ nghĩ, lấy thủ đoạn của người đàn ông kia, cho dù là ở mạt thế, cũng không dễ dàng chết như vậy, nhân tiện nói:

"Đại khái còn chưa chết đi, bất quá không quan hệ, mẹ sẽ tự tay gϊếŧ hắn chết."

Bánh bao nhỏ mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu mới nói: "Cha nhất định là người xấu

"Uh, là người xấu." Thiệu Tình vỗ vỗ mông bánh bao nhỏ. "Mau ngủ đi." Thiệu Tình một bên giuc bảo bối đi ngủ, một bên nghĩ, cô cảm thấy mình chính là xem nhẹ một vấn đề rất lớn!

Nghe nói tret nhỏ trong gia đình đơn thân đều thực dễ dàng trưởng thành sớm a, biến thành thiếu niên nghiện ma túy, thanh niên sa ngã linh tinh, nhất là thiếu đi tình thương của cha, đều thực dễ dàng biến thành trẻ hư.

Hơn nữa nghe nói đứa trẻ đều rất khao khát tình thương của người cha, Thiệu Tình sờ sờ cằm, nói thật cô vốn cảm thấy độc thân cả đời cũng khá tốt, hiện tại lại cảm thấy, cho dù là vì bánh bao nhỏ, cô cũng muốn tìm một người cha cho bé.

Muốn tìm một người đối tốt với đứa bé, không ngại chuyện cô cùng bé không phải là người bình thường......tưởng tượng như vậy thật có điểm khó.

"Mẹ trước ngủ ngon." Đứa bé cong người đi lên hôn trên mặt Thiệu Tình một cái, sau đó vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn nói:"Ngủ trễ sẽ biến thành bà thím già nha......"

Thiệu Tình bị nói như thế liền nở nụ cười, ôm lấy bánh bao nhỏ tiến vào mộng đẹp, đến ngày hôm sau, thời điểm Thiệu Tình tỉnh lại, bảo bối cùng Thiệu Đồng còn đang ngủ mơ, còn Nhị Ngốc đã sớm tỉnh, luôn luôn nhìn cô.

Thiệu Tình không được tự nhiên sờ sờ mặt mình, sau đó cẩn thận đem bảo bối đặt ở trên giường, chuẩn bị đánh răng rửa mặt, Nhị Ngốc liền như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Thiệu Tình, Thiệu Tình giúp cậu rửa mặt đánh răng.

Thiệu Tình chuẩn bị quay trở về căn cứ nhìn một cái, xem có còn tang thi biến dị không, hoặc là người thay đổi một nửa, đều hoả táng hết, cô nghĩ lúc còn sống có lẽ có một số người trong những con tang thi này coi như là người tốt, sau khi chết biến thành cái loại quái vật khiến mọi người chán ghét này, đại khái cho bọn họ bụi về bụi đất về đất, cũng xem ra rất tốt. Cô cứu không được bọn họ, cũng không giúp được bọn họ, có thể làm, chỉ có giải thoát cho bọn họ.

Huống chi di thể mẹ Nghiêm Hán Thanh còn ở trong căn cứ.

Ăn qua một chút điểm tâm, một đám người liền hướng căn cứ đi tới, rất xa bọn họ đã nghe thấy đến mùi máu tươi kịch liệt xông tới, mùi vị thật gay mũi.

Chung quanh còn có một ít tang thi du đãng rải rác, không có thối lui, phỏng chừng là ở chung quanh bị mùi máu tươi hấp dẫn tới, Cố Phán Phán phụ trách mở đường, Cố Xuyên cùng Nghiêm Hán Thanh dọn dẹp hai bên, Thiệu Tình phụ trách mang theo con trai cùng hai người không rõ hoàn cảnh, tinh thần không rối loạn lo sợ mà thư thái đi về phía trước.

Thời điểm đi đến cửa căn cứ, tất cả mọi người không tự chủ được dừng lại bước chân, bởi vì cảnh tượng trước mặt chỉ có thể dùng bốn chữ đến hình dung, nhìn thấy ghê người.

Khắp nơi đều có tang thi cùng thi thể nhân loại, nga không, phải nói là thi thể tang thi cùng các loại xương cốt của con người.

Phàm là thi thể con người, đại bộ phận đều là bị gặm chỉ còn lại có màu đỏ của tơ thịt và xương cốt, cùng lưu lại một chút tứ chi, cùng với máu tươi đầy đất.

Thiệu Tình cảm tưởng, cô đại khái suy nghĩ nhiều, trong căn cứ hẳn là không có bao nhiêu người có thể biến thành tang thi, bởi vì bọn họ đại bộ phận đều bị một lượng lớn tang thi luôn trong tình trạng vĩnh viễn không biết ăn no là cái gì ăn sạch rồi.

Lúc Thiệu Tình bọn họ đi vào căn cứ, thật sự có một loại cảm giác đi vào địa ngục trần gian vậy, so với người bình thường thảm hại hơn hẳn chính là dị năng giả, dị năng giả sẽ không bị tang thi lây nhiễm, cho nên dị năng giả đều một là còn sống bị cắn chết, hai là còn sống đã bị ăn luôn.

Mà người thường, bởi vì thân thể yếu hơn nên cho dù chết cũng chết so với dị năng giả càng rõ ràng dễ dàng hơn, thống khổ càng ít.

Thời điểm mọi người đi qua khu nhà ở, mới bắt đầu phát hiện một chút mảnh vụn của tang thi, này tang thi sơ cấp không què chân thì thiếu cánh tay, đại bộ phận hẳn đều là người bị thương tránh ở trong phòng, bi ai đợi đến lúc thi độc phát tác.

Trừ bỏ này, hẳn sẽ có rất ít người sẽ có biến thành tang thi, ngẫu nhiên có mấy con, cũng chỉ còn lại một hai bộ phận trên cơ thể, đại khái là chưa bị ăn hết.

Thiệu Tình tìm được xe việt dã chứa mẹ Nghiêm Hán Thanh rồi, liền để cho Nghiêm Hán Thanh đánh xe đi ra khỏi căn cứ trước, mới mang theo những người khác tiếp tục chung quanh xem xét, cuối cùng xác nhận toàn bộ căn cứ không có một người sống, bọn họ mới bắt đầu phóng hỏa chung quanh.

Trong căn cứ đại bộ phận đều là lều trại cùng phòng ốc xây bằng gỗ, cho nên rất dễ dàng cháy lên, khu lều trại cháy lên trước.

Thiệu Tình bọn họ rời khỏi căn cứ, đứng ở sườn núi bên ngoài căn cứ, toàn bộ căn cứ bao gồm cả tang thi tàn khuyết cùng hài cốt đầy đất đều bị lửa cháy hừng hực bao phủ.

"Đi thôi." Thiệu Tình nhìn thoáng qua, từ ở bên trong xe việt dã tìm được một chiếc rìu, cô đem cây cối phụ cận căn cứ chặt xuống, lửa cháy rất nhanh lan ra.

Không đợi bọn họ đi xa, trong căn cứ đột nhiên truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, Thiệu Tình vừa quay đầu lại, liền nhìn đến một người đầy lửa chạy như điên chạy ra.

Hắn thoạt nhìn thập phần cao lớn, hơn nữa thời điểm chạy như điên đi ra, trên đường có một chiếc xe, trực tiếp đã bị hắn đánh bay.

Thiệu Tình nháy mắt liền cảnh giác đứng lên, trực giác nói cho cô, cái đồ chơi này không phải là con người.

Cái người cả người là lửa từ trong căn cứ đi ra kia, liền hướng về phía mấy người Thiệu Tình bọn họ chạy tới, Cố Phán Phán dậm chân, toàn bộ sườn núi cao đều rung rung một chút, tiếp theo một cái dậm chân trợ lực này, bắn ra ngoài, một quyền liền đánh vào trọng khẩu hắn.

Người kia lập tức lại giống như đại pháo, bay ngược trở về, trên mặt đất lăn vài vòng, ngay cả lửa trên người đều được dập tắt.

"Hảo cứng!" Cố Phán Phán tay run run, nhịn không được thổi thổi mu bàn tay, mấy người Thiệu Tình lại đem ánh mắt đặt ở trên thân người đang chầm chậm bò dậy kia..

Không, hắn tuyệt đối không phải là con người, bởi vì da thịt của hắn đều đã bị đốt thành màu đen, lộ ra huyết nhục đỏ tươi, đôi mắt đỏ bừng đỏ bừng, hung ác nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, ánh mắt kia tựa như sói đói đang nhìn con mồi.

Còn có nước dãi từ khoé miệng của hắn chảy xuống.