Chương 42: Căn cứ biến mất

Mạt thế từ trước đến nay thực tàn khốc, mặc kệ là đạo đức người với người đều tan vỡ, nhân tính vẫn là bị phóng xuất ra, cùng với tang thi.

Thời điểm Thiệu Tình mang theo đồng đội mình hướng ra bên ngoài, phòng tuyến chống cự cuối cùng của căn cứ đã bị phá tan, vô số tang thi nhào vào đám người, dùng răng nhọn móng vuốt sắc bén, cắn những người sống.

Nói không đành lòng khẳng định có, nhưng Thiệu Tình rất rõ ràng, cô bất lực, ngay cả tự bảo vệ mình đều khó khăn, càng đừng nói là đi cứu vớt một căn cứ.

"Đi." Thiệu Tình giọng nói lạnh lùng ôm con trai, lôi kéo Nhị Ngốc rời đi, hướng tới con đường lui sớm đã tính toán từ trước, căn cứ giờ phút này đã trở thành biển tang thi, vừa mới bắt đầu một hai nhóm dị năng giả còn muốn chống cự, sau hoảng loạn chạy trốn khắp nơi, thời điểm này còn ngoan cường chống cự, cư nhiên là những người bình thường.

Bởi vì người thường rõ ràng nhất, dị năng giả sẽ không bị thi độc lây nhiễm, cho dù bị thương, chạy đi tỷ lệ sống vẫn là rất lớn, mà bọn họ? Chỉ cần bị cào nhẹ một chút, muốn tới một chút, cũng chỉ có thể biến thành tang thi, như vậy còn không bằng chết một cách oanh liệt.

Thời điểm mấy người Thiệu Tình rời đi, liền nhìn đến tầng lớp lãnh đạo căn cứ chạy một chiếc xe việt dã, đi thẳng về phía trước ý đồ muốn rời bỏ căn cứ.

"Vẫn là cho bọn hắn lưu lại...... chôn cùng đi." Trong mắt Thiệu Tình đều là lạnh bạc, cô rút súng bên hông Nghiêm Hán Thanh, nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái, liền bắn hai phát.

Tiếng súng bao phủ ở trong tiếng tang thi tê rống, nghe cũng không rõ ràng, chỉ có tiếng lốp xe bạo nổ, cùng tiếng người trong xe tuyệt vọng mà phẫn nộ loáng thoáng truyền tới.

Thiệu Tình không có một tia đồng tình, nhìn đến con đường hẻm đứng đầy phụ nữ đứng bán thân này, cô liền đối với căn cứ này sinh ra chán ghét sinh không ra loại cảm giác nào khác.

Nay bất luận người tốt người xấu, người vô tội hay là người đáng chết, đều sắp chết ở chỗ này, như vậy những người này, cũng lưu lại mới lắm.

Thiệu Tình chính mắt nhìn toàn bộ căn cứ hoàn toàn bị tang thi bao phủ, sau một lúc lâu, mới mang theo mấy người Nghiêm Hán Thanh rời đi, cô đem dây leo phóng xuất ra, phàm là có tang thi muốn tới gần, sẽ bị trói thành một đoàn.

Nhưng mà không biết bởi vì nguyên nhân gì, cũng không có tang thi chủ động tới gần bọn họ, sau khi rời đi rất xa, Thiệu Tình mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đại khái ở trong mắt tang thi, cô cùng Nhị Ngốc đều có vẻ tính là tang thi cao cấp, mà mấy người Nghiêm Hán Thanh, đại khái được xem là con mồi.

Tang thi cao cấp mang theo con mồi, tang thi bình thường tự nhiên sẽ không đến gần.

Cho nên bọn họ cư nhiên giống như tản bộ rời khỏi căn cứ, chỉ có một vài con tang thi biến dị có ý đồ tới gần, cũng bị Thiệu Tình thả ra hoa ăn thịt dọa chạy mất.

"Trước hết ở trong này nghỉ ngơi một đêm đi." Thiệu Tình nhìn nhìn nhà dân trước mắt, liền thả ra dây leo dò đường, sau đó mới mang theo mấy người Nghiêm Hán Thanh đi vào.

Cả đêm tinh thần căng thẳng,kết quả được thả lỏng, vài người đều chịu không nổi, ngã đầu xuống liền ngủ, còn lại Thiệu Tình ngồi ở sô pha lau quân đao.

Mấy hùng hài tử cũng không chịu ngủ, Nhị Ngốc ngồi ở bên người Thiệu Tình, trông mong nhìn nhìn cô, bánh bao nhỏ thì luôn luôn ngồi trong lòng Thiệu Tình, ngay cả Thiệu Đồng đều gối trên đùi Thiệu Tình, không chịu trở về phòng.

Thời điểm Nghiêm Hán Thanh ôm chăn ra, liền nhìn đến một màn như vậy, anh yên lặng đem chăn để trên mặt đất, sau đó hướng Thiệu Tình nói:"Tôi đến gác đêm, cô nhanh đi ngủ đi."

"Tôi lập tức ngủ." Thiệu Tình mặt vô biểu tình chà lau quân đao, kỳ thật toàn bộ quân đao đã bị cô sát lấp lánh sáng lên, cô vẫn lấy vải chậm rãi vuốt ve.

Nghiêm Hán Thanh sau một lúc lâu trầm mặc, đứng dậy rót một ly nước đưa cho Thiệu Tình một ly, hắn uống một ly, anh ăn nói vụng về, không biết nói lời an ủi gì, chỉ là anh có thể cảm nhận được, trong lòng Thiệu Tình thật sự không được tốt.

Lựa chọn nhập ngũ, hơn nữa làm quân nhân nhiều năm, nhìn những người mình bảo hộ nhiều như vậy năm, liền từng người từng người chết ở trước mắt, kỳ thật cô cũng khổ sở.

"Cám ơn." Thiệu Tình giọng nói thoáng có chút nghẹn ngào, cô tiếp nhận ly nước, uống một hơi liền mang theo một thân "trang sức" vào trong phòng ngủ.

Phòng bọn họ ngủ là phòng ngủ chính, một chiếc giường lớn, bốn người ngủ dư dả, Thiệu Tình để cho bánh bao nhỏ ngủ ở trong lòng cô, Nhị Ngốc nằm ở phía tay trái của cô, Thiệu Đồng phía tay phải.

Đợi cho hai bên đều đang ngủ, cô còn đang suy nghĩ, ngày mai phải quay về căn cứ nhìn một lần, đem thi thể tang thi biến dị còn lại tìm kiếm một lần xong rồi tiêu hủy toàn bộ.

Bánh bao nhỏ ở trong lòng Thiệu Tình cựa quậy, Thiệu Tình cúi đầu, chỉ thấy bánh bao nhỏ đáy mắt mờ mịt màu đỏ sậm không giống người thường còn chưa có biến mất, bé ôm Thiệu Tình, dùng thanh âm nho nhỏ hỏi: "Mẹ ơi, bánh ngô đau, có phải sẽ chết hay không......"

Thiệu Tình hôn hôn trán của bé, nhẹ nhàng xoa xoa cho con, bánh bao nhỏ liền bắt lấy vạt áo Thiệu Tình, giọng nói thực ủy khuất: "Bảo bối không muốn chết, con chết mẹ khẳng định sẽ rất khổ sở rất khổ sở, con muốn sống, sau đó chờ mẹ già đi, bảo hộ mẹ......"

"Ý tưởng thật nhiều......" Thiệu Tình nhịn không được cười khẽ: "Sẽ không chết, ngày mai thì tốt rồi."

"Thật sao?" Bánh bao nhỏ thực không thành thật ở trong lòng Thiệu Tình cựa quậy như con sâu nhỏ, sau đó bị Thiệu Tình vỗ vỗ mông mới thành thật nằm im."Ngoan ngoãn ngủ, đừng suy nghĩ miên man."

Bánh bao nhỏ thành thật trong chốc lát, đột nhiên hỏi:

"Mẹ ơi, cha con ở nơi nào a?"