Sắc mặt Thiệu Tình thay đổi, trong nháy mắt trở nên tái nhợt không có huyết sắc, cô không hy vọng con mình là quái vật ăn thịt người, trong nháy mắt kia cô muốn khóc, cô từng vô cùng chờ mong đứa nhỏ sinh ra, nhưng mà bảo bảo được sinh ra cùng cô giống nhau cũng không hoàn toàn giống nhau, không có người nhà làm bạn, cô ở trong nhà xác tự tay đào con mình ra.
Nhưng cho dù bảo bảo của cô cùng người khác không giống nhau, Thiệu Tình cũng hy vọng bảo bảo có thể vui sướиɠ lớn lên, mà không phải trở thành một quái vật.
Ngay tại thời điểm Thiệu Tình tự suy nghĩ bay tán loạn, đôi mắt bánh bao nhỏ đã muốn ướt sũng nhìn chằm chằm đầu thi thể, bé còn không có cách nào biểu đạt rõ ràng ý muốn của mình, chính là một tay chỉ vào:“Bên trong...... thơm......”
Thiệu Tình không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng mà cô nói như thế nào cũng là người sát phạt quả quyết, rất nhanh liền tỉnh táo lại, cô được sống lại là trời cao cảm thương cô, cho cô từ trong địa ngục bò ra để báo thù, hiện tại người cô để ý chỉ có một mình bảo bảo, cô vì sao cô phải để ý bảo bảo trở thành quái vật ăn thịt người?
Chẳng lẽ hiện tại mẹ con cô vẫn là người bình thường sao?
Thiệu Tình nhìn móng tay dài màu đen trên tay thon dài của mình, ánh sáng trong mắt càng ngày càng lạnh như băng, giọng nói âm trầm lại ôn nhu hỏi:"Bảo bảo, con muốn ăn cái gì?”
Bánh bao nhỏ có chút nóng nảy, không ngừng khoa tay múa chân:“Bên trong...... Bên trong......”
Thiệu Tình nhìn chỗ bánh bao ăn nhỏ chỉ, vươn móng tay thon dài ra, từ vị trí mềm phía dưới sọ thi thể cắm vào, móng tay cắm xuống tiến vào, liền đυ.ng phải một vật gì đó cứng rắn, Thiệu Tình linh quang chợt lóe, liền đem vật kia đào đi ra.
Nằm giữa máu tươi chảy đầm đìa là một viên tinh hạch màu đỏ, thoạt nhìn chỉ có lớn bằng cái móng tay, nhưng sáng bóng, rất là đẹp.
Bánh bao nhỏ ánh mắt đều sáng:“ Mẹ, ăn...... Muốn ăn!”
Xác định thứ con trai thích ăn không phải là thịt người, mà là thứ tinh hạch này, Thiệu Tình thở ra một hơi nhẹ nhõm, tuy nói rằng cho dù con trai muốn ăn thịt người, cô cũng có thể cứng rắn quyết tâm vì con săn thịt nhân loại, nhưng mà nó chung trong lòng vẫn có gút mắc, nay phát hiện thứ con thích ăn không phải là như cô suy nghĩ, trong lòng cũng thả lỏng một ít.
Lo lắng tinh hạch dính huyết nhục và óc con trai ăn sẽ tiêu chảy, Thiệu Tình dùng nước trong rửa lại nhiều lần, mới đưa cho bánh bao nhỏ.
Chờ bánh bao nhỏ đem tinh hạch kia nắm vào trong tay, Thiệu Tình mới tiếp tục tìm kiếm tinh hạch trong đầu những thi thể còn lại, cô phát hiện, không phải trong đầu mọi người đều có tinh hạch, tinh hạch màu sắc cũng khác nhau.
Cô đánh giá, người có dị năng trong óc mới có tinh hạch, người dị năng mạnh tinh hạch càng lớn hơn một chút, ngược lại dị năng yếu tinh hạch liền nhỏ hơn, màu sắc của tinh hạch cũng khác nhau, tỷ như mới vừa rồi tinh hạch màu đỏ, chủ nhân của nó chính là cái người dùng hỏa cầu nhỏ kia.
Bánh bao nhỏ ăn hai khối tinh hạch liền no, nằm trong lòng Thiệu Tình làm nũng, còn dư một khối tinh hạch được Thiệu Tình bỏ vào không gian, dự trữ lương thực cho con.
Bánh bao nhỏ lại thúc giục Thiệu Tình:“ Mẹ cũng ăn!”
Thiệu Tình sửng sốt, cô cũng có thể ăn cái này? Mới vừa rồi con trai "Ăn" tinh hạch, kỳ thật là nắm ở trong lòng bàn tay hấp thu, Thiệu Tình vốn không nghĩ động tới thức ăn của con, nhưng cô có dự cảm, nếu cô có thể hấp thu tinh hạch, đối với tăng thực lực của cô có lợi không ít, thực lực tăng lên, cô càng có khả năng săn thực càng nhiều dị năng giả cho con.
Thiệu Tình nắm tinh hạch màu xanh lá kia, nhắm mắt lại cảm thụ, rất nhanh cô liền phát hiện, tinh hạch bên trong có một ánh sáng xanh mỏng manh nhảy lên, mau chóng từ tay cô tiến vào trong cơ thể của cô.
Thiệu Tình không có phát hiện, màu đỏ sậm trong mắt cô chậm rãi rút đi, chỉ cảm thấy táo bạo ở trong đáy lòng giảm bớt, rất nhanh, khối tinh hạch kia liền biến thành một đống bột phấn màu xám, gió thổi qua liền bay đi.
Thiệu Tình nắm tay, quả nhiên cảm thấy thân thể càng có lực.
Không quản mấy cái thi thể trên đất kia, Thiệu Tình ôm con đi xuống tầng, chiếc xe hummer ( xe việt dã) của những người kia còn ở dưới tầng, điều này cho Thiệu Tình cùng bánh bao nhỏ thay đổi công cụ đi bộ.
Dù sao dựa vào đi bộ nếu muốn rời thành thị này đi địa phương khác, chắc chắn mệt cũng chưa kịp mệt đã mỏi chết, Thiệu Tình lên xe, nhìn nhìn đồng hồ xăng, trong xe nhiên liệu không còn nhiều lắm, phía sau còn để mấy cái thùng không, đại khái là mấy người kia chuẩn bị thời điểm quay về đi trạm xăng dầu lấy một chút nhiên liệu.
Đối với người bình thường mà nói, đi vào thành thị tang thi du đãng là cửu tử nhất sinh, ngược lại đối với Thiệu Tình quả thực rất thoải mái, cô lập tức mang theo bánh bao nhỏ đi trạm xăng dầu, đổ đầy bình nhiên liệu, đem mấy thùng rỗng cũng đổ đầy nhiên liệu, mới chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà cô vừa mới chuẩn bị lên xe, chợt nghe thấy một góc có âm thanh đánh xé, Thiệu Tình ngẩng đầu nhìn, cư nhiên là vài tang thi đánh nhau thành một đoàn.
Cô còn chưa bao giờ gặp qua tang thi nội đấu đâu, chẳng lẽ tang thi cũng sẽ vồ tang thi?
Phát hiện có chút không đúng Thiệu Tình không có lên xe, mà là đứng ở một bên quan sát, Thiệu Tình phát hiện, thoạt nhìn đánh thành một đoàn kỳ thật là một cái tang thi trong đó đang không ngừng gϊếŧ chết những tang thi khác.
Trên mặt đất đã nằm vài cái đầu tang thi bị bẻ gãy, cuối cùng mấy tang thi kia đều bị tang thi này gϊếŧ chết, cái tang thi kia liền bắt đầu không ngừng đào đầu tang thi khác.
Chẳng lẽ trong óc tang thi cũng có tinh hạch? Thiệu Tình nhanh chóng cảm thấy hứng thú, cô có ý đồ tới gần, sau đó liền thấy tang thi kỳ quái kia nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh dùng một loại ánh mắt cảnh giác nhìn Thiệu Tình.
Thiệu Tình lúc này mới phát hiện, tang thi này cùng với tang thi khác không giống nhau, mặt hắn cùng với tang thi bình thường không giống, không có những miếng thịt thối, không có tổn hại, tuy rằng bẩn, nhưng mà nhìn kỹ liền phát hiện, hắn trừ bỏ sắc mặt khó coi một chút, cũng không lộ rõ những đặc điểm của tang thi.
Hơn nữa hắn so với tang thi khác nhanh nhạy hơn rất nhiều, phỏng chừng cũng thông minh, bằng không sẽ không phát hiện trong óc tang thi có cái gì, còn chủ động đi ra săn bắt tang thi.
Nhìn Thiệu Tình không tới gần, hắn cũng không có thả lỏng, mà nhanh chóng kiểm tra trong đầu tang thi, sau khi góp nhặt vài viên tinh hạch màu xám, liền nhìn Thiệu Tình chậm rãi lui về phía sau.
Thiệu Tình làm sao có thể để cho hắn đi? Vừa mới nãy thời điểm tang thi này cùng tang thi khác vật lộn, cô cũng có nhìn đến, đánh giá thực lực hai phương, liền nhanh chóng ra tay, bởi vì cô cảm thấy, dựa theo cô suy nghĩ, tang thi càng cao cấp tinh hạch trong óc khẳng định càng lớn, tinh hạch trong óc tang thi này, tuyệt đối đủ cho con cô ăn no, con mồi tốt như vậy sao có thể buông tha?
Cho nên Thiệu Tình nhanh chóng ra tay, cô thừa dịp thời điểm tang thi kia chuẩn bị xoay người chạy trốn, nhanh chóng tiến lên, bất quá tang thi này so với tang thi bình thường linh hoạt hơn, sau khi nghe được tiếng động, ngay cả xem cũng chưa xem Thiệu Tình, mà bắt đầu chạy, đại khái hắn nghĩ trước tìm một chỗ đem tinh hạch hấp thu hết.
Thiệu Tình không nghĩ tới hắn có thể trực tiếp chạy trốn, sửng sốt một chút, nhìn nhìn bảo bảo ở trong xe phía sau, buông tha cho truy đuổi.
Có chút tiếc nuối trở lại trong xe, Thiệu Tình mang theo bảo bảo đi ra ngoài, sau khi đi khoảng hơn mười phút, Thiệu Tình vẫn cảm thấy có cái gì đó đang âm thầm nhìn cô chằm chằm nhìn trong kính chiếu hậu, liền thấy thấy tang thi kỳ quái kia cư nhiên còn đi theo phía sau xe!