Chương 3: Phản sát

Chương 3: Phản sát

Thiệu Tình yên lặng tính kế, tổng cộng năm người, lấy thân thủ của cô, giải quyết năm người không là vấn đề, nhưng mà hiện tại cô còn đang ôm con, hơn nữa năm người kia giống như còn có dị năng, vấn đề đã tới rồi.

Nên làm cái gì bây giờ đây? Thiệu Tình suy tư tinh tế, cái tên trung niên cầm đầu có diện mạo giả đứng đắn kia đã có chút gấp không chờ nổi nuốt nước miếng.

Đôi mắt Thiệu Tình nhíu lại, tính kế trong đầu, cô cúi đầu, làm ra vẻ nhu nhược nói:“ Tôi lẻ loi một mình, chồng tôi sớm đã chết, lại không có nơi dựa vào a.” Nói xong cô dùng một loại bộ dáng ỷ lại, ánh mắt khát vọng nhìn về phía người đàn ông trung niên kia nói:“Nay lại là tận thế, hai mẹ con chúng tôi, cũng muốn có chỗ dựa vào......”

Người đàn ông trung niên vẻ mặt mừng rỡ, nếu mạnh mẽ chiếm đoạt cũng có một phen tư vị khác, nhưng mà người phụ nữ này lại có dung mạo xuất sắc như vậy, nếu chủ động nằm ở dưới thân hắn tư vị khẳng định càng tốt a!

Hắn gấp không chờ nổi muốn đoạt đứa nhỏ trong lòng Thiệu Tình, đưa cho người khác giữ, hoặc là ném tới sô pha, Thiệu Tình lại lùi một bước:“Đây là đứa con duy nhất của tôi......”

Nam nhân lập tức hiểu ý, vội vàng nói:“ Cô đừng lo lắng, con của cô chính là con của tôi, tôi sẽ lệnh cho anh em tôi chiếu cố hắn Chương 3: Phản sát

Thiệu Tình yên lặng tính kế, tổng cộng năm người, lấy thân thủ của cô, giải quyết năm người không là vấn đề, nhưng mà hiện tại cô còn đang ôm con, hơn nữa năm người kia giống như còn có dị năng, vấn đề đã tới rồi.

Nên làm cái gì bây giờ đây? Thiệu Tình suy tư tinh tế, cái tên trung niên cầm đầu có diện mạo giả đứng đắn kia đã có chút gấp không chờ nổi nuốt nước miếng.

Đôi mắt Thiệu Tình nhíu lại, tính kế trong đầu, cô cúi đầu, làm ra vẻ nhu nhược nói:“ Tôi lẻ loi một mình, chồng tôi sớm đã chết, lại không có nơi dựa vào a.” Nói xong cô dùng một loại bộ dáng ỷ lại, ánh mắt khát vọng nhìn về phía người đàn ông trung niên kia nói:“Nay lại là tận thế, hai mẹ con chúng tôi, cũng muốn có chỗ dựa vào......”

Người đàn ông trung niên vẻ mặt mừng rỡ, nếu mạnh mẽ chiếm đoạt cũng có một phen tư vị khác, nhưng mà người phụ nữ này lại có dung mạo xuất sắc như vậy, nếu chủ động nằm ở dưới thân hắn tư vị khẳng định càng tốt a!

Hắn gấp không chờ nổi muốn đoạt đứa nhỏ trong lòng Thiệu Tình, đưa cho người khác giữ, hoặc là ném tới sô pha, Thiệu Tình lại lùi một bước:“Đây là đứa con duy nhất của tôi......”

Nam nhân lập tức hiểu ý, vội vàng nói:“ Cô đừng lo lắng, con của cô chính là con của tôi, tôi sẽ lệnh cho anh em tôi chiếu cố hắn một chút.”

Tên thanh niên tóc vàng ở một bên lập tức nói:“Đây là cháu của tôi a! Đến! Để cho chú ôm một cái.”

Thiệu Tình vỗ vỗ mông bánh bao nhỏ, giọng nói ôn nhu, lại lộ ra một cỗ hàn ý: “Cục cưng đừng sợ, mẹ rất nhanh liền ra, rất nhanh......”

Bánh bao nhỏ nhu thuận để tên thanh niên ôm lấy, chớp chớp ánh mắt:“ Mẹ yên tâm, con thực ngoan a.”

Thiệu Tình mặc kệ tên đàn ông trung niên kéo cô vào phòng trong, cửa phòng vừa đóng cửa, ánh mắt Thiệu Tình liền híp lại, ánh mắt của cô dừng ở cổ họng của hắn, cái ót, ngực, hạ âm, không ngừng suy tư như thế nào có thể một kích trí mạng.

Tên đàn ông trung niên có chút gấp gáp đi lên muốn cởϊ qυầи áo của Thiệu Tình, Thiệu Tình vỗ vào tay hắn, giống như hờn dỗi nói:“Gấp cái gì a? Chúng ta có rất nhiều thời gian a.”

“Đúng.....đúng......”Trong mắt tên đàn ông trung niên đều là da^ʍ quang, trước kia hắn chỉ là một nhân viên tri thức bình thường, làm sao có thể gặp qua người có mỹ mạo phong tình vạn chủng như Thiệu Tình?

Thiệu Tình chậm rãi đưa tay đi đến cổ áo hắn, móng tay mang theo một loại cảm giác ái muội nhẹ nhàng vuốt lên yết hầu lên khuôn mặt của tên đàn ông kia, sau đó ngón tay lại theo từ trên mặt hắn từ từ trượt xuống yết hầu, cầm cúc áo.

Ngay tại thời điểm người đàn ông kia hô hấp dồn dập, Thiệu Tình lại dán lên, ánh mắt sâu thẳm mang theo dụ hoặc, tay khác của cô xoa ngực hắn, ngay tại lúc cơ thể hắn chậm rãi lơi lỏng, không có gì báo trước, Thiệu Tình năm ngón tay khép lại, nhanh chóng mà dứt khoát cắm vào trong ngực hắn, tay kia thì ở trong nháy mắt, bóp nát xương cổ của hắn.

Người đàn ông kia đến chết hai mắt đều trợn tròn, hắn ý định kêu lên gọi đồng bọn của mình, lại bởi vì xương cổ vỡ nát, chỉ có thể phát ra tiếng phốc phốc rất nhỏ, máu ấm từ khóe miệng hắn ào ạt chảy xuống dưới, mang theo một loại mùi tanh khó ngửi, giống rỉ sắt.

Thiệu Tình lại chậm rãi nuốt một chút nước miếng, cô không phát hiện, hai mắt của mình từ màu đen thâm thúy, chậm rãi biến ảo, một tầng đỏ sậm bao trùm đồng tử cô.

Là...... hương vị máu tươi, quen thuộc mà xa lạ, cô vì cái gì muốn đi lên, một ngụm cắn xuống cổ hắn, uống cạn máu hắn đây?

Thiệu Tình giống như bị mê hoặc, chậm rãi cúi đầu, nhìn tay mình bên trong thi thể, nhưng rất nhanh, cô liền thanh tỉnh, sắc mặt thay đổi.

Cô là người! Không phải là quái vật ăn thịt người thịt uống máu người! Không thể...... Cô không thể! Thiệu Tình theo phản xạ ném thi thể ra, thi thể rơi xuống đất, phát ra một tiếng phịch.

Bế đứa trẻ tên thanh niên tóc vàng cười nhạo một tiếng:“Lão đại như thế nào gấp như vậy? Nghe một chút nghe một chút, đừng làm đau tiểu quả phụ người ta a......”

Vài người khác cũng cười vang lên, lại sôi nổi nói tiếp truyện cười, nhưng mà lại qua thời gian rất lâu, người đàn ông trung niên vẫn không có đi ra.

“Lão đại cũng lâu quá đi a?” Tóc vàng cười nói, một thanh niên khác nói:“Không thích hợp, kia cũng không thể một chút thanh âm đều không có a?”

“ Tôi đi nhìn xem.” Một người mặc áo màu đen xung phong nhận việc, những người khác cười nói:“Thấy được thứ không nên xem cũng đừng chịu không nổi a.”

Người mặc áo đen khoát tay, liền đi qua, hắn đẩy cửa ra, phát hiện người đàn ông trung niên mặt ghé trên giường, vẫn không nhúc nhích, cũng không có thấy bóng dáng Thiệu Tình đâu.

“Lão đại?” người mặc áo đen một bên kêu, một bên tiến lên, còn chưa kịp đi lên động vào người người đàn ông trung niên kia, hắn hắn liền nhạy bén phát hiện, khăn trải giường bị nhiễm hồng một khối to!

Sau đầu truyền đến một âm thanh phá không đi đến, hắn theo bản năng sử dụng dị năng của chính mình.

Hắn là dị năng giả hệ cường hóa, có thể làm cho thân thể trở nên cứng rắn, chống cự công kích, nhưng mà khiến hắn không nghĩ đến đó là dị năng mà hắn kiêu ngạo cũng có lúc trở lên mất tác dụng, móng tay Thiệu Tình tựa như cắm vào đậu hủ cắm vào cái ót của hắn, dễ như trở bàn tay phá nát xương đầu và óc hắn.

Bùm, người mặc áo đen kia chết không nhắm mắt cũng ghé vào cùng chỗ, người bên ngoài rốt cục cũng có cảm giác không đúng, ba người còn sót lại cảnh giác cao lên, tên tóc vàng trong tay xuất hiện thêm một hỏa cầu nhỏ, hắn nói:“Mọi người cẩn thận, không thích hợp!”

Ba người, một người lấy súng, một người căng cơ bắp trên người, một người ôm đứa nhỏ, chậm rãi đi đến gần phòng trong.

Đúng lúc này, phòng trong bay ra một bóng người, kẻ có cơ bắp theo bản năng đánh ra một quyền, đem người nọ đâm xuyên như cái gối, kết quả lại phát hiện người treo trên tay hắn, là thi thể của người mặc áo đen.

Nhưng mà, hạ âm hắn liền gặp công kích, đau nhức truyền đến trong nháy mắt, móng tay dài tựa như lưỡi dao sắc bén, chặt đứt yết hầu của hắn, máu phun trào mà ra.

“Ngươi đừng nhúc nhích! Con ngươi ở trong ta......” Tên tóc vàng vừa muốn uy hϊếp Thiệu Tình, lại cảm giác được, dị năng của hắn từ trong tay ôm bánh bao nhỏ kia, không ngừng bị rút cạn.

Lúc này hắn mới phát hiện, bánh bao nhỏ kia có một đôi mắt đen như hắc động, không có tròng trắng, đen nhánh, thập phần đáng sợ.

Đây là ý niệm trong đầu cuối cùng của hắn, Thiệu Tình cùng người cuối cùng nọ thấy một cảnh như vậy, bộ mặt tên tóc vàng dại ra, ôm bánh bao nhỏ, rất nhanh, cả người trở nên khô quắt, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến thành một bộ da bọc xương.

Cuối cùng người nọ thét chói tai một tiếng bắn ba phát về phía bánh bao nhỏ, Thiệu Tình biến sắc, không rảnh lo gϊếŧ hắn, ôm chặt bánh bao nhỏ, nhảy về phía trước, tránh viên đạn, sau đó nhấc bàn trà đá cẩm thạch lên, trực tiếp đem đập vào người cuối cùng kia khiến hắn đầu rơi máu chảy, Thiệu Tình dễ dàng đem mạng sống của hắn chấm dứt.

Năm người, đảo mắt liền biến thành năm cổ thi thể.

Thiệu Tình đặt mông ngồi ở xuống, đôi mắt đỏ đậm phảng phất như muốn chảy ra máu, bánh bao nhỏ lại xoa xoa bụng, chỉ chỉ phía thi thể nói:“ Mẹ...... con đói...... Muốn ăn......”mộtchút.”

Tên thanh niên tóc vàng ở một bên lập tức nói:“Đây là cháu của tôi a! Đến! Để cho chú ôm một cái.”

Thiệu Tình vỗ vỗ mông bánh bao nhỏ, giọng nói ôn nhu, lại lộ ra một cỗ hàn ý: “Cục cưng đừng sợ, mẹ rất nhanh liền ra, rất nhanh......”

Bánh bao nhỏ nhu thuận để tên thanh niên ôm lấy, chớp chớp ánh mắt:“ Mẹ yên tâm, con thực ngoan a.”

Thiệu Tình mặc kệ tên đàn ông trung niên kéo cô vào phòng trong, cửa phòng vừa đóng cửa, ánh mắt Thiệu Tình liền híp lại, ánh mắt của cô dừng ở cổ họng của hắn, cái ót, ngực, hạ âm, không ngừng suy tư như thế nào có thể một kích trí mạng.

Tên đàn ông trung niên có chút gấp gáp đi lên muốn cởϊ qυầи áo của Thiệu Tình, Thiệu Tình vỗ vào tay hắn, giống như hờn dỗi nói:“Gấp cái gì a? Chúng ta có rất nhiều thời gian a.”

“Đúng.....đúng......”Trong mắt tên đàn ông trung niên đều là da^ʍ quang, trước kia hắn chỉ là một nhân viên tri thức bình thường, làm sao có thể gặp qua người có mỹ mạo phong tình vạn chủng như Thiệu Tình?

Thiệu Tình chậm rãi đưa tay đi đến cổ áo hắn, móng tay mang theo một loại cảm giác ái muội nhẹ nhàng vuốt lên yết hầu lên khuôn mặt của tên đàn ông kia, sau đó ngón tay lại theo từ trên mặt hắn từ từ trượt xuống yết hầu, cầm cúc áo.

Ngay tại thời điểm người đàn ông kia hô hấp dồn dập, Thiệu Tình lại dán lên, ánh mắt sâu thẳm mang theo dụ hoặc, tay khác của cô xoa ngực hắn, ngay tại lúc cơ thể hắn chậm rãi lơi lỏng, không có gì báo trước, Thiệu Tình năm ngón tay khép lại, nhanh chóng mà dứt khoát cắm vào trong ngực hắn, tay kia thì ở trong nháy mắt, bóp nát xương cổ của hắn.

Người đàn ông kia đến chết hai mắt đều trợn tròn, hắn ý định kêu lên gọi đồng bọn của mình, lại bởi vì xương cổ vỡ nát, chỉ có thể phát ra tiếng phốc phốc rất nhỏ, máu ấm từ khóe miệng hắn ào ạt chảy xuống dưới, mang theo một loại mùi tanh khó ngửi, giống rỉ sắt.

Thiệu Tình lại chậm rãi nuốt một chút nước miếng, cô không phát hiện, hai mắt của mình từ màu đen thâm thúy, chậm rãi biến ảo, một tầng đỏ sậm bao trùm đồng tử cô.

Là...... hương vị máu tươi, quen thuộc mà xa lạ, cô vì cái gì muốn đi lên, một ngụm cắn xuống cổ hắn, uống cạn máu hắn đây?

Thiệu Tình giống như bị mê hoặc, chậm rãi cúi đầu, nhìn tay mình bên trong thi thể, nhưng rất nhanh, cô liền thanh tỉnh, sắc mặt thay đổi.

Cô là người! Không phải là quái vật ăn thịt người thịt uống máu người! Không thể...... Cô không thể! Thiệu Tình theo phản xạ ném thi thể ra, thi thể rơi xuống đất, phát ra một tiếng phịch.

Bế đứa trẻ tên thanh niên tóc vàng cười nhạo một tiếng:“Lão đại như thế nào gấp như vậy? Nghe một chút nghe một chút, đừng làm đau tiểu quả phụ người ta a......”

Vài người khác cũng cười vang lên, lại sôi nổi nói tiếp truyện cười, nhưng mà lại qua thời gian rất lâu, người đàn ông trung niên vẫn không có đi ra.

“Lão đại cũng lâu quá đi a?” Tóc vàng cười nói, một thanh niên khác nói:“Không thích hợp, kia cũng không thể một chút thanh âm đều không có a?”

“ Tôi đi nhìn xem.” Một người mặc áo màu đen xung phong nhận việc, những người khác cười nói:“Thấy được thứ không nên xem cũng đừng chịu không nổi a.”

Người mặc áo đen khoát tay, liền đi qua, hắn đẩy cửa ra, phát hiện người đàn ông trung niên mặt ghé trên giường, vẫn không nhúc nhích, cũng không có thấy bóng dáng Thiệu Tình đâu.

“Lão đại?” người mặc áo đen một bên kêu, một bên tiến lên, còn chưa kịp đi lên động vào người người đàn ông trung niên kia, hắn hắn liền nhạy bén phát hiện, khăn trải giường bị nhiễm hồng một khối to!

Sau đầu truyền đến một âm thanh phá không đi đến, hắn theo bản năng sử dụng dị năng của chính mình.

Hắn là dị năng giả hệ cường hóa, có thể làm cho thân thể trở nên cứng rắn, chống cự công kích, nhưng mà khiến hắn không nghĩ đến đó là dị năng mà hắn kiêu ngạo cũng có lúc trở lên mất tác dụng, móng tay Thiệu Tình tựa như cắm vào đậu hủ cắm vào cái ót của hắn, dễ như trở bàn tay phá nát xương đầu và óc hắn.

Bùm, người mặc áo đen kia chết không nhắm mắt cũng ghé vào cùng chỗ, người bên ngoài rốt cục cũng có cảm giác không đúng, ba người còn sót lại cảnh giác cao lên, tên tóc vàng trong tay xuất hiện thêm một hỏa cầu nhỏ, hắn nói:“Mọi người cẩn thận, không thích hợp!”

Ba người, một người lấy súng, một người căng cơ bắp trên người, một người ôm đứa nhỏ, chậm rãi đi đến gần phòng trong.

Đúng lúc này, phòng trong bay ra một bóng người, kẻ có cơ bắp theo bản năng đánh ra một quyền, đem người nọ đâm xuyên như cái gối, kết quả lại phát hiện người treo trên tay hắn, là thi thể của người mặc áo đen.

Nhưng mà, hạ âm hắn liền gặp công kích, đau nhức truyền đến trong nháy mắt, móng tay dài tựa như lưỡi dao sắc bén, chặt đứt yết hầu của hắn, máu phun trào mà ra.

“Ngươi đừng nhúc nhích! Con ngươi ở trong ta......” Tên tóc vàng vừa muốn uy hϊếp Thiệu Tình, lại cảm giác được, dị năng của hắn từ trong tay ôm bánh bao nhỏ kia, không ngừng bị rút cạn.

Lúc này hắn mới phát hiện, bánh bao nhỏ kia có một đôi mắt đen như hắc động, không có tròng trắng, đen nhánh, thập phần đáng sợ.

Đây là ý niệm trong đầu cuối cùng của hắn, Thiệu Tình cùng người cuối cùng nọ thấy một cảnh như vậy, bộ mặt tên tóc vàng dại ra, ôm bánh bao nhỏ, rất nhanh, cả người trở nên khô quắt, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến thành một bộ da bọc xương.

Cuối cùng người nọ thét chói tai một tiếng bắn ba phát về phía bánh bao nhỏ, Thiệu Tình biến sắc, không rảnh lo gϊếŧ hắn, ôm chặt bánh bao nhỏ, nhảy về phía trước, tránh viên đạn, sau đó nhấc bàn trà đá cẩm thạch lên, trực tiếp đem đập vào người cuối cùng kia khiến hắn đầu rơi máu chảy, Thiệu Tình dễ dàng đem mạng sống của hắn chấm dứt.

Năm người, đảo mắt liền biến thành năm cổ thi thể.

Thiệu Tình đặt mông ngồi ở xuống, đôi mắt đỏ đậm phảng phất như muốn chảy ra máu, bánh bao nhỏ lại xoa xoa bụng, chỉ chỉ phía thi thể nói:“ Mẹ...... con đói...... Muốn ăn......”