Chương 35: Thị trường giao dịch

Cố Phán Phán thời điểm tỉnh lại, liền cảm thấy thân thể tràn đầy năng lượng, cảm giác ấy làm cho cô thiếu chút nữa rêи ɾỉ ra tiếng, cô đẩy cửa ra, thời điểm đi tới đại sảnh, phát hiện anh trai của cô sớm đã ngồi ở đó, một bên còn có Thiệu Tình nơi khóe miệng hơi bầm tím, cùng Nghiêm Hán Thanh vành mắt xanh tím, cùng với cả cái người lúc nào cũng trừng mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Hán Thanh - Nhị Ngốc, và một bánh bao nhỏ ở trong lòng Thiệu Tình đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Cố Phán Phán nhịn không được hỏi:“Chị Tình, chị cùng anh Thanh...... Làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là luận bàn một chút.” Thiệu Tình gọt một trái táo, dùng tăm châm, đưa cho Cố Phán Phán:“Đói sao? Muốn ăn chút gì đó trước rồi chúng ta đi dạo hay không?”

Cố Phán Phán cắn một miếng táo, mơ hồ nói không rõ:

“Anh, anh đói không?”

Cố Xuyên gật gật đầu, Cố Phán Phán thuận miệng nói:“Đại khái là vừa thăng cấp, tiêu hao nhiều nhiều thể lực, em cũng hơi đói......”

“Vậy tôi đi nấu cơm.” Thiệu Tình đứng lên hướng phòng bếp đi, Nghiêm Hán Thanh lập tức đuổi theo sau:“Tôi đi hỗ trợ.”

Phỏng chừng là thiên phú, cho nên Thiệu Tình cùng Nghiêm Hán Thanh trù nghệ cũng không kém, hai người hợp tác, rất nhanh liền nấu cơm xong.

Sau khi ăn no, đoàn người chuẩn bị đi dạo một chút, xem có đồ gì cần tới để giao dịch hay không.

Bởi vì đang ở mạt thế, tiền tệ cũng đã biến thành giấy vụn, đại bộ phận người ta giao dịch với nhau đều là lấy vật đổi vật, phỏng chừng chờ về sau cuộc sống dần ổn định, vì về sau các căn cứ giao dịch cũng tốt, vì ổn định cuộc sống của mọi người cũng thế, tầng lớp cầm quyền này khẳng định sẽ đẩy ra tiền tệ cố định.

Thiệu Tình đoán trước, loại này tiền rất có thể là tinh thạch tang thi, dù sao dị năng giả đều là cần tinh hạch để thăng cấp, nếu không chỉ dựa vào bản thân rèn luyện mà nói, tám đời cũng đừng mong thăng được một cấp, hơn nữa tinh hạch hình thể nhỏ, thập phần thuận tiện, cho nên thực thích hợp để sử dụng làm tiền.

Hiện tại khẳng định cũng có người phát hiện ra tinh hạch tang thi, nhưng người phát hiện ra không nhiều lắm, hơn nữa đại bộ phận trong lòng mọi người là tôi phát hiện nhưng không thể nói cho người khác biết, cho dù muốn nói cho, cũng muốn chờ thực lực của tôi tăng lên tới mức người khác khó thể theo kịp.

Đợi cho tinh hạch tang thi bị phát hiện phổ biến, thực lực dị năng giả sẽ nhanh chóng tăng lên, hiện tại đại bộ phận dị năng giả đều còn ở cấp một, dị năng giả cấp hai ít đến đáng thương, cấp ba lại cơ hồ không có nghe nói qua, lấy loại thực lực này chống lại số ít tang thi, khả năng còn có thể thắng lợi, nhưng nếu cần thăm dò thành phố lớn liền có vẻ còn phải cố hết sức.

Miên man suy nghĩ, đoàn người Thiệu Tình đi tới thị trường giao dịch căn cứ, nói là thị trường giao dịch, kỳ thật chính là một con đường hai bên vỉa hè bày đầy hàng.

Trên vỉa hè loại mặt hàng nào cũng có, có trang sức, những loại vật phẩm ở trước mạt thế là những vật phẩm xa xỉ, có đủ các loại kiểu dáng quần áo, có chủy thủ, khảm đao,khai sơn đao, vũ khí lạnh,….còn có ít súng.

Súng thì chủ yếu là súng lục, xem hình dạng, kích cỡ, phỏng chừng là lấy từ trong cục cảnh sát ra.

Thậm chí còn có một cái quầy, chủ quầy bán một bé gái, bé gái kia đại khái khoảng mười hai mười ba tuổi, mặc một chiếc váy hoa cũ nát, ánh mắt có chút dại ra, nhưng mà diện mạo của cô bé thập phần thanh thuần đáng yêu, nhất là đôi mắt hạnh thật to, cùng một hàng lông mi thật dài, làn da phấn nộn, về sau nẩy nở khẳng định là một mỹ nữ.

Thời điểm Thiệu Tình bọn họ đi ngang qua, quán chủ cũng rất nhiệt tình hướng bọn họ mời chào giới thiệu về cô bé kia:

“Vẫn là xử nữ a, chỉ cần năm mươi cân lương thực là có thể lĩnh đi, tùy ý đánh tùy ý mắng, tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời.”

Cố Phán Phán nhất thời liền nhăn mặt nhíu lông mi, hận không thể đấm cái tên chủ quầy kia một đấm, bất quá cô còn nhớ rõ đây là căn cứ người khác, mới cố nén xuống dưới, nhịn không được châm chọc nói: “Lương tâm cho chó ăn mới có thể làm ra chuyện như vậy đi?”

“Đây là con gái của ta, nó lớn như vậy còn không phải là ta nuôi sao? Hiện tại chính là thời điểm nó phải hồi báo lại cho tôi!” tên chủ quầy nói thực đương nhiên.

Cố Phán Phán bị tức không nói thành lời, nhịn không được dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Thiệu Tình, Thiệu Tình cũng nhíu chặt mày, năm mươi cân lương thực đối với cô mà nói không tính là gì, nhưng mà mấu chốt ở chỗ cô đem bé gái mua được về sau có thể sẽ như thế nào đây?

Bọn họ lập tức sẽ rời căn cứ này, một đường khẳng định có rất nhiều nguy hiểm, cô gái thoạt này nhìn chỉ số thông minh có chút vấn đề, hơn nữa mới mười hai mười ba tuổi, mang theo chẳng khác nào dẫn theo một trói buộc lớn a.

Hiện tại cô có đồng đội, cần thiết phải vì đồng đội suy xét.

Nếu mua cô bé này, cho cô bé tự do, ở một cái căn cứ như thế này, vận mệnh cô bé cuối cùng đại khái chính là trở thành đội viên trong nhóm phụ nữ mà bọn họ lúc vừa mới vào căn cứ nhìn thấy vậy.

Thậm chí có thể thảm hại hơn, dù sao cô bé không hề khả năng tự bảo vệ mình.

Cố Phán Phán cũng là hiểu được điều đó, cô do dự không biết làm sao, đáng thương hề hề nhìn Thiệu Tình, lại nhìn Cố Xuyên.

Cô mới hai mươi ba tuổi, tuổi trẻ, mà làm việc theo cảm tính, nếu để cho cô mắt thấy cô bé này bị bán đi, bị giày xéo, trong lòng cô khẳng định sẽ bị lưu lại một bóng ma.

Thiệu Tình cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, ngay tại lúc bọn họ do dự, một người đàn ông trung niên đã đi tới, hắn ánh mắt da^ʍ uế nhìn cô bé, thời điểm đảo qua Thiệu Tình cùng Cố Phán Phán, đều tựa hồ nhìn xuyên qua quần áo các cô, thấy được vị trí bí ẩn.

Thiệu Tình lúc ấy đã nghĩ đem tròng mắt của hắn lấy ra vứt xuống mà dẫm.

Hắn cùng chủ quầy nói chuyện, lại nhìn Thiệu Tình: " Bé gái này bán thế nào?”

Quán chủ vội vàng nói: “Năm mươi cân lương thực!”

Người đàn ông chậc chậc cảm thán nói: “ Hơi đắt a, cô gái nhỏ lớn như vậy, thoạt nhìn thực gầy yếu, nói không chừng chơi hai lần liền hỏng, không đáng giá, không đáng giá .”

Quán chủ vội vàng vươn tay chỉ:“ Đều là người thành thật, ba mươi cân, tuyệt đối không thể giảm hơn!”

Người đàn ông đại khái còn muốn mặc cả, sau đó chợt nghe đến giọng nói thản nhiên của Thiệu Tình: “Ba mươi cân, ta mang cô bé đi.”