Chương 34: Anh là đầu hổ Đông Bắc

Thiệu Tình cũng hấp thu một ít tinh hạch, trong đó bao gồm một dị năng nguyên hệ mộc, cô cảm giác thấy bản thân cách đột phá cấp ba rất gần, nhưng mà tựa như có một tầng màng ngăn trở, tấm màng kia thập phần cứng rắn, chọc như thế nào cũng không phá ra.

Trong lòng thoáng có chút bế tắc Thiệu Tình vừa mở mắt, liền nhìn thấy hai khuôn mặt một lớn một nhỏ ghé vào trước mặt cô, nhỏ chớp mắt đáng yêu, lớn mặt vô biểu tình, Thiệu Tình nhịn không được hôn bánh bao nhỏ một cái, Nhị Ngốc lập tức đi lên, còn đem má mình tới gần Thiệu Tình, Thiệu Tình không thể không nâng gương mặt cậu hôn một cái, Nhị Ngốc lúc này mới thỏa mãn lăn một cái, theo từ trên giường xuống dưới.

Thiệu Tình đẩy cửa ra, phòng anh em họ Cố đều truyền đến dị năng dao động, xem ra còn chưa thăng cấp xong, Nghiêm Hán Thanh đứng ở cửa sổ, trong tay cầm một điếu thuốc, một nhãn hiệu lâu lắm, kêu Bát Hỉ, đã ngừng sản xuất.

Anh cầm, không hút, khuôn mặt kiên nghị không có bất luận biểu tình gì, chính là ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút mờ mịt.

Thiệu Tình đi qua, anh cũng không có phát hiện, tuy rằng đây cũng do bình thường Thiệu Tình đi đường không phát ra tiếng, nhưng mà Thiệu Tình cũng đã nhìn ra, Nghiêm Hán Thanh cảm xúc không đúng.

Từ trong tay Nghiêm Hán Thanh rút điếu thuốc ra, châm lửa Thiệu Tình hút vào một hơi, sau đó liền ngồi xổm xuống bên tường ho khan, Nghiêm Hán Thanh nhấp môi đem thuốc lá lấy về: “Không hút được thuốc, đừng hút, khó chịu.”

“Thời điểm tôi tiến vào đại đội đặc chủng không lâu, chỉ đạo viên là một kẻ nghiện thuốc, tôi khi đó lại vừa đúng làm đệ tử của ông, lúc ấy vừa gầy vừa yếu, mỗi lần huấn luyện xong liền vụиɠ ŧяộʍ khóc, chỉ đạo viên lúc đó đưa cho tôi một điếu, rồi nói với tôi rằng ‘đã chọn đi trên con đường này, cậu phải cắn răng mà bước đi, có thể được chọn lựa, chứng minh rằng cậu là người có thiên phú, đừng khinh thường chính mình’.” Thiệu Tình ho nhẹ trong chốc lát, liền duỗi tay kẹp điếu thuốc trong tay Nghiêm Hán Thanh, Nghiêm Hán Thanh im lặng không lên tiếng cầm điếu thuốc đưa lên miệng, Thiệu Tình sửng sốt một chút, cười như không cười nhìn thoáng qua Nghiêm Hán Thanh: “Này có tính là gián tiếp hôn môi không?”

Nghiêm Hán Thanh không nói chuyện, hai mắt anh trong làn khói có vẻ càng thêm mông lung, Thiệu Tình đá đá chân anh, đè thấp giọng nói nói:“Ngươi rốt cuộc tự ti ở cái gì?”

“Tôi là một binh vương, thời điểm các đại quân khu thi đấu, tôi lấ hai giải nhất cho quân khu chúng tôi, nhắc tới Nghiêm Hán Thanh tôi đều sẽ nói, đó là SD ‘đầu hổ Đông Bắc’, nhưng hiện tại thì sao?” Nghiêm Hán Thanh cười tự giễu:“Một tên vô lại yếu đuối mà trước đây tôi khinh thường, sau khi có dị năng so với tôi còn mạnh hơn.”

*SD: Sơn Đông

Thiệu Tình trên mặt vốn đang tương cười, trong nháy mắt lạnh xuống, cô đột nhiên đứng lên, một quyền đánh về hướng khuôn mặt Nghiêm Hán Thanh, Nghiêm Hán Thanh thân thủ theo bản năng, một phen cầm nắm đấm của Thiệu Tình, nhưng mà theo quyền trên bàn tay Thiệu Tình truyền đến một lực lượng mạnh mẽ, vẫn khiến cho bàn tay của Nghiêm Hán Thanh tê dại.

Đây không phải kết thúc, mà là một khởi đầu, Thiệu Tình biểu tình cảm vô đối với Nghiêm Hán Thanh công kích liên tiếp, thời điểm vừa mới bắt đầu Nghiêm Hán Thanh thực bất ngờ, cũng không đánh trả, tuy rằng không hiểu Thiệu Tình vì sao lại công kích anh, nhưng anh vẫn thành thật né tránh.

Thiệu Tình ngoắc ngoắc bàn tay:“ SD ‘đầu hổ Đông Bắc"? Tôi xem qua chỉ là một con mèo bệnh, đến để cho tôi coi xem, anh lão đầu hổ còn có thể cắn người hay không, động thủ!”

Nghiêm Hán Thanh đang định nói cái gì, liền nghênh đón nắm đấm của Thiệu Tình không lưu tình đánh tới, anh nhìn Thiệu Tình nghiêm túc, hai mắt lạnh lùng vô tình, đột nhiên hiểu được cái gì, vốn thân thể chỉ biết tránh né, lần đầu tiên tiến lên nghênh đón nắm đấm của Thiệu Tình.

Anh là SD ‘đầu hổ đông bắc’, cô là BJ hùng ưng bất bại, chính là vận mệnh vô thường, để cho hai người đều là quân nhân bị thương xuất ngũ, cuối cùng tại đây ở trong hoàn cảnh này lần đầu tiên chạm trán.

*BJ: Bắc Kinh

Bọn họ cùng quân nhân bình thường bất đồng, mỗi lần xuất thủ, đều đánh thẳng vào chỗ trí mạng của đối phương, hoặc là vị trí làm cho đối phương mất đi sức chiến đấu, loại hành vi này đã trở thành thói quen, dung nhập vào thân thể bọn họ.

Chỉ nhìn một cách đơn giản là hai người đánh nhau, nhưng thật sự như có thù oán với đối phương, bọn họ đánh từ hành lang đánh tới trong nhà, cuối cùng ở tình trạng kiệt sức nằm vật trên mặt đất không ngừng thở dốc.

Thiệu Tình nghiêng đầu, nhìn một bên khóe mắt Nghiêm Hán Thanh, vươn tay chỉ:“Vừa mới rồi, anh có sáu lần thiếu chút nữa đánh trúng của yết hầu tôi, ba lần uy hϊếp đến hai mắt tôi, một lần cách cột sống của tôi khoảng cách chỉ mấy centimet, nói cho tôi biết, nếu cho anh một cây chủy thủ, cho anh gϊếŧ chết một dị năng giả hệ cường hoá thân thể cấp một, anh có mấy phần nắm chắc?”

“Mười phần.” Nghiêm Hán Thanh cắn răng nói.

Thiệu Tình tiếp tục nói:“Nếu đem anh cùng một tên dị năng giả cấp một đồng thời vào trong một thành tràn đầy tang thi, cho hai người lương thực dự trữ giống nhau, nói cho tôi biết, ai có thể sống lâu hơi.”

Nghiêm Hán Thanh giọng nói trầm thấp nói:“Tôi.”

“Anh cùng một tên dị năng giả cấp một ra ngoài tìm kiếm vật tư, nếu là tang thi bình thường, như vậy anh là người gϊếŧ tang thi nhiều hơn, hay là hắn nhiều hơn?” Thiệu Tình tiếp tục hỏi.

Nghiêm Hán Thanh nghẹn ngào một chút, sau đó nói:“Tôi.”

“Như vậy anh tự ti cái gì? Ông trời luôn luôn công bằng, sẽ không tự cấp dư một ít người dị năng, sau đó khiến cho một bộ phận người hai bàn tay trắng.” Thiệu Tình từ trên mặt đất ngồi dậy, nhẹ giọng nói:“Thời điểm tôi chưa xuất ngũ, tôi cũng nghe nói , SD có một ‘đầu hổ Đông Bắc’, tôi cũng nghe nói, hổ Đông Bắc cao ngạo, cứng cỏi, cũng có sự chịu đựng, mà không phải yếu đuối, tự ti, không có niềm tin, đừng đánh mất mặt mũi của các chiếu hữu của anh, cũng đừng đã đánh mất thanh danh ‘đầu hổ Đông Bắc’ .”

Cô quay đầu đứng dậy rời đi, nhìn đến người đàn ông to lớn như một tòa núi lớn kia, trầm mặc nhắm mắt lại, khóe mắt có dấu vết ướŧ áŧ, qua một lúc lâu, tụ thành giọt nước mắt nho nhỏ.