Trần Ngang cùng Đường Trạch sau khi bỏ lại xe thì mất hành lý, lúc này đi tắm cần thay quần áo khác nên hai người bọn họ theo Phương Thống đến kí túc xá phía Nam lấy chút đồ vật.
Tạ Tiểu Mộc tay cầm quần áo cùng khăn tắm theo Giang Hạo đến nhà tắm tập thể ở phía sau khu kí túc xá, nhà tắm tập thể này cũng bao gồm cả nhà vệ sinh, nhìn qua cũng rất rộng rãi.
Lúc này trong nhà tắm không có ai, cậu chọn đại một buồng tắm nhỏ rồi đi vào bắt đầu cởϊ qυầи áo bẩn, dùng nước sạch từ vòi hoa sen tẩy rửa đi một thân bụi bẩn cùng mồ hôi.
Cậu nhanh chóng tắm xong nhưng khi đi ra thì Giang Hạo vẫn chưa có tắm xong nên cậu đứng đợi hắn, chỉ là lúc đợi có chút buồn chán nên nhịn không được mà lên tiếng gọi "Anh!"
Đáp lại cậu là giọng nói trầm khàn của đối phương " Làm sao?"
Cầm khăn xoa xoa mái tóc vẫn đang nhỏ giọt của mình, Tạ Tiểu Mộc hỏi hắn "Em có chị dâu không?"
Trong tiếng nước chảy ào ào, cậu nghe thấy giọng nói đầy vẻ không vui "Không."
Chẳng hiểu nổi tại sao anh trai lại không vui, thế nhưng cậu chẳng qua chỉ tò mò hỏi thôi, Giang Hạo không có thì cậu rõ ràng, nhưng còn Giang Thiên cơ mà.
Rất nhanh Giang Hạo đã tắm xong đi ra, hắn đưa tay xoay đầu cậu ra cửa, nói " Đi đến nhà ăn thôi. "
Như cảm nhận được tâm tình hắn thật sự không vui, Tạ Tiểu Mộc không dám nói lung tung gì nữa mà ngoan ngoãn làm cái đuôi nhỏ theo sau hắn.
Nhà ăn là nhà ăn lúc trước của nhà xưởng, trước lúc rời đi Phương Thống đã chỉ đường cho bọn họ nên rất dễ dàng tìm đến.
Lúc bọn họ tới thì Thái Thanh đã nhanh chóng thấy được, cô vẫy tay hô "Lão đại, ở đây!"
Tạ Tiểu Mộc cùng Giang Hạo đi đến ngồi vào bàn, trên bàn đã đặt sẵn bốn phần ăn cho bọn họ, mỗi phần đơn giản chỉ có một cái bánh bao trắng, một bát cháo cùng ít dưa chua và khoai tây xào thịt.
Nhiêu đó thức ăn chỉ có thể miễn cương coi như là no bụng, thế nhưng với những người đã qua một thời gian dài chỉ ăn mì ăn liền hay bánh quy thì thức ăn nóng như cháo hay bánh bao là một thứ hết sức xa xỉ.
Không chút khách khí cầm bánh bao lên cắn một miếng, Tạ Tiểu Mộc khá ngạc nhiên khi tay nghề người làm bánh rất tốt, bánh ăn vừa xốp mềm lại vừa thơm.
Thái Thanh như nhìn thấu tâm tư cậu mà cong mắt cười hỏi "Rất ngon phải không?"
Cậu thành thật gật đầu đáp "Đúng là rất ngon. "
Thấy thế cô hất cằm đắc ý nói "Đó là đương nhiên rồi! Cậu phải biết chị đây phải tốn rất nhiều công sức mới đem được đầu bếp quán ăn ngon nhất của khu ẩm thực cứu về đấy!"
Nhìn vẻ tự đắc của cô cậu thầm nói trong lòng "Rõ ràng là được thờ liền đòi lập miếu. "
Đưa mắt nhìn đến bên cạnh Thái Thanh nhưng Tạ Tiểu Mộc lại không thấy Trần Linh bị cô dụ đi liền hỏi " Chị Thái, Linh tỷ đây rồi?"
Trong chớp mắt khi cậu nhắc đến Trần Linh thì không khí xung quanh Thái Thanh như biến thành màu hường với những trái tim màu phấn bay bay, cô gắp một đũa khoai tây xào thịt ăn với một miếng bánh bao, vẻ mặt đầy mãn nguyện nói "Tiểu Linh nhà chị đây đang ngủ rất ngon trên chiếc giường êm ái a!"
Vừa mới tới đã nghe một câu này của cô, Trần Ngang run run khóe miệng, có chút không vui nói "Bà chị này, chị tôi từ khi nào là của nhà chị hả?"
Chớp chớp mắt nhìn cậu ta, cô vỗ ghế bên cạnh mình cười nói "Em trai, nhanh đến ngồi cạnh chị này. "
Trần Ngang nghiến răng nghiến lợi nói "Ai là em trai chị?"
Thái Thanh rất không biết ngượng mà cười đáp "Em trai của Tiểu Linh chính là em trai chị Thái này nha!"
Nhìn sắc mặt đã tức đến sắp nổ phổi của cậu ta, Đường Trạch thở dài kéo cậu ta ngồi xuống bên cạnh Tạ Tiểu Mộc, còn mình thì nhận mệnh khổ ngồi bên cạnh ngự tỷ lưu manh.
Bên cạnh Tạ Tiểu Mộc có Giang tổng tư bản chủ nghĩa, Trần Ngang chẳng thể làm gì ngoài ngậm bồ hòn làm ngọt, tốt nhất là ăn cho xong rồi về đi ngủ, tai không nghe tâm không phiền.
Thấy Đường Trạch đã đến, Thái Thanh cũng không tìm vui nữa mà nghiêm túc nói chuyện chính sự với bọn họ " Chắc mọi người cũng nghe Phương Thống nói qua khu an toàn ngoài nhà xưởng Cúc Thùy thì vẫn còn vài thế lực khác?"
Dùng xong bữa ăn đạm bạc, Giang Hạo ưu nhã dùng khăn giấy lau miệng rồi uống một ngụm nước, hắn hỏi "Khu an toàn chia làm bao nhiêu thế lực?"
Đặt đũa xuống cạnh khay đựng thức ăn, cô đáp "Ngoài Cúc Thùy do tôi đứng đầu thì còn có nhà máy tôn Đức Cường do một người tên Thường Hải làm lão đại, nghe đâu hắn ta trước đây chính là giám đốc của nhà máy này, sau khi người lây nhiễm hoành hành thì dẫn dắt công nhân trong nhà máy đánh lây nhiễm thể dành lấy vật tư mà tạo lòng tin. "
Nhấp một ngụm nước thanh thanh cổ họng, cô nói tiếp "Sau Đức Cường thì còn có Triệu Ngạc do Quang Tích làm lão đại và Phần Chính do Mục Dương làm lão đại. Kẻ trước là dân xã hội đen từ tỉnh khác chạy đến chiếm địa bàn chia bát canh, kẻ sau thì nghe nói lúc trước từng là quân nhân nhưng do vi phạm quân lệnh mà bị trục xuất, bệnh độc bùng phát thì dẫn người sống sót bày mưu tính kế chiếm chút đồ tốt. "
Nghe cô nói xong Tạ Tiểu Mộc cũng chặc lưỡi nói " Nói chung chính là một đám người không dễ chọc. "
Hừ một tiếng, cô nghiến răng nói " Nào không dễ chọc thôi đâu! Chị Thái nhà cậu còn suýt bị hai tên khốn Thường, Quang cắn ngược một ngụm đây!"
Trần Ngang sau khi ăn cơm thì tâm bình khí hòa, thấy vẻ mặt phẫn hận của cô thì ồ một tiếng nói "Nhìn bà chị như thế mà cũng để người ta cắn được một miếng sao!?"
Đưa tay xoa xoa mặt mình, Thái Thanh thở dài nói "Aiz, đẹp mặc dù rất tốt nhưng cũng thật dễ bị nhiều người mơ ước a!"
Khóe môi nhất thời run rẩy, cậu ta thấy mình thật sự nên trở về đi ngủ thì tốt hơn.
Cầm theo khay thức ăn trống không, Trần Ngang đứng dậy nói "Tôi trở về trước đây, mọi người tiếp tục nói chuyện đi. "
Nói xong liền đem khay bỏ vào nơi quy định rồi trực tiếp trở về phòng kí túc xá mình được phân, ngồi nghe thiên thư còn không bằng về ôm Ngốc Tử.