CHƯƠNG 16: Mạt Thế Đến

Từ sau lần hai người nói chuyện đêm đó Sở Nguyệt như trút được gánh nặng người trở nên khoan khoái hơn, cả người tràn đầy sức sống.

Sinh hoạt thường ngày cũng không có gì thay đổi, mỗi ngày luôn đối luyện với Lạc Thần thỉnh thoảng còn làm nũng với mẹ Sở, cuộc sống trôi qua coi như hạnh phúc.

Khoảng thời gian này Lạc Thần luôn luôn nhân được cuộc gọi từ trợ lý Triệu Thanh, anh ta gấp muốn chết rồi boss của mình quăng gánh bỏ con giữa chợ để anh ta phải đối mặt với đám sài lang trong công ty, anh ta sắp không chịu nổi rồi. Lạc Thần coi như còn có lương tâm cách ba ngày sẽ đến công ty một lần. Cuối cùng phiền quá mà quyết định cho tất cả nhân viên nghỉ sớm vào ngày 23 tháng 12, tăng tiền thưởng gấp đôi còn tặng thêm vật tư cho bọn họ, anh còn cho thông báo trên trang trực tuyến của công ty thời gian sắp tới an ninh không tốt không nên ra khỏi nhà. Lạc Thần tâm tình thoải mái về nhà.

Ngày 31 tháng 12 gia đình bốn người dùng cơm trưa xong, ai cũng trầm mặc ngồi ở đại sảnh không khí im ắng áp lực. Nhìn đồng hồ còn mười phút nữa là đến mười hai giờ trưa, ba Sở lên tiếng "Tất cả mọi người về phòng đi" không ai nói chuyện mà im lặng về phòng.

Sở Nguyệt ngồi trên giường nhìn bầu trời bên ngoài mà hồi hợp chờ đợi. Đúng mười hai giờ bầu trời trong xanh bỗng chốc tối đên như mực giơ tay không nhìn thấy nắm ngón tay. Cô cảm giác có thứ gì đó quấn quanh mình lạnh băng trước khi mất đi ý thức cô chỉ kịp nhìn thấy Lạc Thần ca ca vẫn còn đứng ở ban công.

Khi bầu trời bắt đầu tối Lạc Thần tỏa tinh thần lực ra xung quanh, bước vào Khai Tâm Cảnh hậu kỳ tinh thần lực của Lạc Thần có thể quan sát mười kilômét xung quanh, anh "nhìn" thấy từng dòng năng lượng đầy màu sắc trôi nỗi xung quanh rất dài đặt, có hai luồng sáng trắng thuần khiết chui vào cơ thể Sở Nguyệt rất ôn hòa mà tẩm bổ cở thể của cô. Có một số người bị một số "thứ" không rõ chui vào thân thể phá hoại cơ thể, chúng như ôn dịch như chóng tán phá lấy mất sinh cơ của người chúng bám vào, đây hẳn là virus tang thi đi?.

Lạc Thần cũng thấy được hai luồng ánh sáng đi vào thân thể của mình một cái màu tím một cái màu xanh ngọc. Cảm giác mê muội muốn nhắm mắt lại, anh cắn đầu lưỡi ép mình thanh tỉnh. Ngồi xuống bắt đầu minh tưởng, Lạc Thần vốn chỉ muốn minh tưởng để bản thân có thể thanh tỉnh nhưng khi anh vừa minh tưởng không khí xung quanh như bạo động hai dòng năng lương mà tím và xanh ngọc xung quanh như được dẫn dắt chủ động tiến vào cơ thể anh. Lúc đầu hai dòng năng lượng còn từ từ tiến vào qua một lúc lại dũng mãnh xông vào, lấy Lạc Thần làm trung tâm dần dần khuếch trương bán kính một trăm mét xung quanh hai dòng năng lượng màu tím và xanh ngọc như bị ai đó lấy mất, sau đó bán kính hai trăm mét, ba trăm mét, một ngàn mét xung.

Không biết qua bao lâu, cảm giác cơ thể hấp thu hai dòng năng lượng yếu đi Lạc Thần mở mắt ra, ánh sáng chói mắt khiến anh lấy tay che lại. Bên ngoài đã sáng nhìn đồng hồ là bảy giờ sáng ngày 1 tháng 1, đã qua một ngày, anh đã ngồi một đêm nhưng lại không có cảm giác mệt mỏi cơ thể tràn ngập sức mạnh, cảm nhận trong cơ thể có hai dòng năng lượng ông hòa chảy xuôi.

Bỗng anh cảm nhận được trong đầu mình có một khu vực thử dùng tinh thân lực thâm dò, Lạc Thần tiến vào một thế giớ xung quanh đen tối phía trước có ba luồng anh sáng, tiến về phía đó anh trông thấy một tiểu nhân nhi giống như đưa trẻ một tuổi đang nhắm mắt ngủ say xung quanh có hai viên cầu tròn đang xoay quanh một viên màu tím, một viên màu xanh ngọc. Tiêu nhân nhi nhìn có chút quen mắt, anh dùng tinh thần lực chạm vào tiểu nhân nhi mở mắt ra, đôi mắt đó Lạc Thần không thể quen thuộc hơn nữa. Tiêu nhân nhi kia là anh đây là hình dáng tinh thần của mình, còn hai viên cầu còn lại là dị năng anh mới thức tỉnh. Khu vực này hẳn là Thức Hải, chỉ có bước chân vào Tuệ Nhãn Cảnh mới có thể thấy rõ, bây giờ Lạc Thần chưa bước vào Tuệ Nhãn Cảnh cũng đã có thể bước vào Thức Hải hẳn là do hai viên cầu dị năng.

Tiếng thét chói tai kéo Lạc Thần trở lại thực tại, tiếng hét là của một người phụ nữ ở căn biệt thự kế bên, cô ta bị một người đàn ông mặt bộ đồ pijama giống như cô ta hẳn là vợ chồng cắn ở bả vai. Người phụ nữ hoảng sợ chạy ra sân, tang thi chồng phía sau chậm chạp theo sau, làn da xám trắng hóc mắt lõm sâu không có đồng tử miệng phát ra tiếng gầm gừ. Xung quanh cũng nhanh chóng phát ra nhứng tiếng kêu cứu tương tự.

Tinh thần lực tỏa ra, cảm nhận được một số dao động nhỏ xung quanh, trong cơ thể tang thi không có dấu hiện của dòng năng lượng, chắc hẳn do cơ thể đã chết không có sự sống. Người sống sót bình thường có dòng năng lượng yếu ớt không có màu sắc, dị năng giả mạnh hơn màu sắc khác biệt nhưng không mạnh hơn bao nhiêu so với người thường hẳn là do mới thức tỉnh.

Sở Nguyệt đã tỉnh do tiếng thét vang lên làm cô giật mình, cô nhìn ra bên ngoài mím môi lại tận thế đến rồi. Bên ngoài có rất nhiều người gào khóc hoặc chạy chốn, có ngời chạy không được bị tang thi đè xuống cắn xé ruột bị lôi ra bên ngoài. Có người cố găng gọi điện thoại báo cảnh sát. Khuôn mặt tất cả mọi người trong khu biệt thư đầy hoảng sợ. Có người trong nhà nhìn thấy cũng làm như không có việc gì mà kéo rèm cửa.

Người phụ nữ ở biệt thự kế bên đang cố gắng chạy trốn, ngước lên nhìn thấy Lạc Thần và Sở Nguyệt ở ban công tầng hai cô ta như thấy được hy vọng "Cứu.... cứu tôi với". Sở Nguyệt nắm chặt tay trong lòng do dự.

"Muốn cứu cô ta" Sở Nguyệt gật đầu, nói cô thiện tậm hay ngu dốt cũng được. Nhìn ánh mắt cầu sinh của người phụ nữ kia Sở Nguyệt như nhìn thấy chính mình giãy giụa muốn sống ở kiếp trước.

Một đạo phong nhận bắn ra cắt đầu tang thi, tang thi ngã xuống kế bên người phụ nữ cô ta sợ hãi mà tránh ra, run rẩy mà khóc nức nở. Lạc Thần xoay người đi vào, người đã cứu những chuyện khác không liên quan đến anh.

Xuống dưới đại sảnh, ba Sở mẹ Sở cũng đang ở đây hai người bọn họ cũng nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, mặt mẹ Sở tái nhợt mắt đỏ hoe nhìn qua là mới khóc xong, ba Sở vẻ mặt không khá hơn là bao.

Lạc Thần cùng Sở Nguyệt ngồi xuống, cô đến bên cạnh mẹ Sở an ủi. Mẹ Sở thất thần vẫn chưa ổn định được tâm trạng "Tiểu Nguyệt, bên ngoài có kẻ gϊếŧ người còn ăn thịt người".

"Mẹ, không sao chúng ta rất an toàn, mẹ xem tường nhà chúng ta cao lắm bọn họ không vào được, hơn nữa cửa nhà rất chắc chắn" Sở Nguyệt vỗ vỗ lưng mẹ Sở làm dịu tâm trạng của bà.

"Tiểu Nguyệt nói đúng bà sợ cái gì, qua một khoảng thời gian nữa không chừng chính phủ sẽ giải quyết" ba Sở cũng an ủi.

"Đúng đúng, còn có chính phủ" mẹ Sở như bắt được cọng rơm cứu mạng không ngừng lặp lại chính phủ sẽ giải quyết.

Sở Nguyệt im lặng, chính phủ cũng không giải quyết được chuyện này, tai họa này xảy ra quá nhanh khiến người ta không phòng bị. Chính phủ cũng bất lực. "Mẹ, con thật đói bụng" Sở Nguyệt ôm tay mẹ Sở làm nũng, hiện tại cô phải phân tán lực chú ý của mẹ không thể để bà suy nghĩ lung tung.

"A xem mẹ này, đợi một lát mẹ đi nấu ngay" mẹ Sở lúc này mới nhớ tới sáng sớm nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia bà còn chưa có nấu cơm, bỏ đói bảo bối nhà bà rồi. Nói rồi vội vàng đi vào bếp.

"Con đi phụ mẹ" Sở Nguyệt không an tâm để mẹ Sở một mình cũng đi theo.

Hai người đàn ông ngồi ở đại sảnh trầm mặc, ba Sở như già đi thêm mười tuổi mặc dù biết trước sẽ có chuyện xảy ra nhưng không nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện như thế này. Ba Sở coi như sống qua nữa đời người cũng không khỏi lo lắng.

Nhìn Lạc Thần khí định thần nhàn mà thưởng trà, dường như sự việc xảy ra không ảnh hưởng đến anh ba Sở không khỏi an tâm. Người con rể này của ông rất lạnh lùng nhưng vẫn đáng tin, Xây tường nhà cao lên thay đổi cửa chống trộm tốt nhất, chuẩn bị vật tư đầy đủ. Xem ra ông già rồi, đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước.