Chương 1: Trọng sinh

Ánh sáng ban mai chiếu lên gương mặt góc cạnh của người đàn ông đang say giấc, mày anh hơi nhiếu lại sau đó mở mắt ra day day thái dương nhìn đồng hồ mới 6 giờ, đang muốn ngồi dậy nhưng trong lòng ngực bị đè nặng, anh nhìn xuống là người một người con gái đang nằm trong lòng anh, đầu cô đặc trong ngực anh tay chân quấn lấy người anh không một kẻ hở. Mặc dù đã kết hôn chung chăn chung gối với cô hơn một tháng, anh vẫn không quen khi thức dậy người nằm cạnh anh là cô, người anh xem như em gái hơn hai mươi năm. Nhẹ nhàng tách cô ra khỏi người anh đi vào phòng vệ sinh, sau khi đi ra ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp, sau đó lại thở dài mở cửa phòng ra ngoài.

Đúng 7 giờ sáng cánh cửa phòng ngủ mở ra, người con gái tóc hơi rối nhìn thấy người đàn ông đang bày đồ ăn sáng ra bàn. Cô vui vẻ chạy đến sau lưng ôm lấy thắt lưng anh

“Lạc Thần ca ca, chào buổi sáng” . Lạc Thần bị ôm người anh hơi cứng lại sau đó lại thả lỏng kéo tay cô ra.

“Chào buổi sáng, ngồi xuống đi anh đi lấy cho em ly sữa” giọng anh trầm ấm gợi cảm dù có nghe bao nhiêu lần Sở Nguyệt vẫn mê muội. Đôi tay ôm lấy anh đầu dụi dụi vào ngực anh sau đó mới ngồi xuống. Nhìn theo bóng anh cô mỉm cười hạnh phúc. Cô thích anh từ từ năm 16 tuổi tính đến nay đã được năm năm. Cuối cùng cô cũng trở thành vợ của anh, cùng anh chung sống sau này sinh con cho anh.

Lúc Lạc Thần quay lại nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của cô, anh thất thần trong chút lác sau đó anh đặt ly sữa lên bàn cho cô sau đó hỏi “hôm nay em tâm trạng em rất tốt, có chuyện vui sao?”

“Hôm nay A Tâm hẹn em đi dạo cùng với Thiến Thiến nha” giọng cô không khỏi mang theo chút vui vẻ cùng với làm nũng “họ nói em kết hôn sớm nhất trong ba người nhất định nhân lúc em còn chưa có cục cưng phải kéo em đi chơi thật nhiều, sau này em sinh cục cưng rồi muốn ra ngoài cũng không được”

Nghe cô nói anh trầm ngâm “Được em đi chơi vui, có việc gọi điện cho anh”

“Buổi tối anh về sớm chút được không, ba mẹ bảo chúng ta qua đó”

“Được, anh sẽ tranh thủ về sớm” anh xoa đầu cô sau đó đứng dậy ra cửa dường như nhớ lại điều gì đó anh nói “Trưa nay em có muốn đến công ty anh không?”

“ Ừm, buổi trưa em đến tìm anh, Ông xã đi làm cẩn thận” mắt cô sáng rỡ không che giấu được nỗi vui mừng trong lòng.

Anh và cô kết hôn là do di nguyện của Lạc gia gia. Trước khi qua đời Lạc gia gia muốn nhìn thấy anh thành gia lập thất, nhưng bạn gái anh hẹn hò đang trong quá trình phát triển sự nghiệp không muốn kết hôn sớm cho nên hai người chia tay trong yên bình. Còn cô nhân lúc hai người chia tay tìm đến anh nói muốn cùng anh kết hôn. Lúc đó anh trầm tư suy nghĩ rất lâu, ánh mắt anh lúc đó nhìn cô rất phức tạp, anh chỉ hỏi cô “ Em suy nghĩ kỹ chưa?” ánh mắt anh lúc đó thâm thúy như nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô.

“Ừm, em muốn kết hôn với anh. Em muốn ở bên cạnh Lạc Thần ca ca” anh thở dài thật sâu sau đó nhìn cô nói “A Nguyệt, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại anh không chắc chắn sẽ cho em thứ mà em muốn”.

Sau đó trong quá trình kết hôn anh là người lo liệu tất cả từ chuẩn bị gặp cha mẹ cô, hai gia đình bàn bạc kết hôn cho đến áo cưới, nhẫn cưới, chụp hình cưới,... anh đều kiên nhẫn bồi bên cạnh cô. Khi kết hôn với anh cô không cần bận tâm bất cứ điều gì chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, chuẩn bị làm vợ anh, hiện tại cô đã là vợ anh. Anh không yêu cô cũng không sao, thời gian của hai người còn dài cô chỉ cần ở bên cạnh anh từ từ tiến vào tâm anh.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Nguyệt Nguyệt ở đây, ở đây” phía quán cafe đối diện có một cô gái đang hưng phấn quẫy tay với Sở Nguyệt, cô mỉm cười đi qua đó.

“Mình nhớ chết cậu rồi” vừa bước tới Sở Nguyệt đã được cô nàng Lê Thiên Thiên ôm chặt lấy.

“Còn nói nhớ mình, hôn lễ của mình cũng không thấy mặt cậu đâu. Mình mới không tin đâu” Sở Nguyệt đẩy Lê Thiến Thiến ra chu chu môi giả vờ giận dỗi.

“Không giận không giận, người ta có việc nha, mình bồi tội với cậu không được sao, đây quà kết hôn cho cậu” Lê Thiến Thiến đưa cho cô một hộp quà sau đó nháy mắt một cách tinh nghịch “Cậu về nhà rỗi hãy mở ra nha, bất ngờ đó”.

“Không biết cậu lại bày trò gì” Sở Nguyệt để túi quà dưới chân ghế sau đó hỏi “Dạo này cậu rất bận sao tớ muốn tìm cậu còn khó hơn gặp tổng thống nữa. Tiểu cô nương mau khai ra nếu không đứng trách bổn đại nhân vô tình”

“Cậu còn không hiểu cậu ấy sao, nhất định là lại chạy theo Cao Khải rồi. Ừm hình như là đi Tây Tạng” Dương Lệ Tâm vừa nhâm nhi cafe híp mắt cười nói.

“Ai nha, A Tâm cậu thật lợi hại nha cả nhà tớ cũng không biết tớ đi Tây Tạng đâu” Lê Thiến Thiến bĩu môi “lần sau nhất định tớ phải chú ý chút rồi, nếu không tớ cũng không ra khỏi nhà được mất”

“Cậu đó, lần sau khi đăng trên trang cá nhân nhớ chú ý chút đi, có ai giống cậu không trốn nhà đi mà còn công khai đăng lên như vậy, tớ không muốn biết cũng khó” giọng điệu cảu Dương Lê Tâm mang theo sự ghét bỏ, nhưng không che giấu được ý cười ôn nhu trên mặt.

Dương Lệ Tâm cô tính tình lãnh đạm, chỉ có Sở Nguyệt và Lê Thiến Thiến hai người bạn thanh mai này mới khiến cô có thể mở lòng. Lê Thiến Thiến tính tình hoạt bát giống con trai luôn luôn ồn ào lúc đầu cô có chút ghét bỏ nhưng dần dần thấy cô nàng như vậy cũng không tồi. Còn Sở Nguyệt tính tình có chút mềm yếu, lúc trước yêu thâm Lạc Thần thì sợ đông sợ tây không dám thổ lộ. Nếu không phải có chuyện của Lạc gia gia thì cô nàng này chắc vẫn còn đang tiếp diễn mối tình đơn phương, may là nay đã thành chánh quả cô cũng bớt bận tâm.

Ba người trò truyện một lúc, sau đó đi shopping lượn một vòng quanh khu thương mại thoãng đã đến 11 giờ trưa. Sở Nguyệt tạm biệt hai người bọn họ vậy vẫy tai bắt taxi đến tòa nhà Đế Mậu.

Khi đến nơi, bước xuống xe chuẩn bị băng qua đương, Sở Nguyệt bỗng nghe tiếng thét chói tai. Sau đó cô cảm thấy mê mang, đau đớn khiến cô muốn ngất đi. Trước khi ngất cô có nhìn thấy bóng anh. Thấy anh chạy đến bên cô vẻ mặt anh rất lo lắng. Cô nhắm mắt lại, cô muốn ngủ thật sự mệt quá.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong một căn nhà bỏ hoang, trên chiếc giường nhỏ một cô gái đang bị ép quỳ xuống, phía sau cô là một người đàn ông gương mặt dữ tơn. Côn thị dưới háng hắn đang ra ra vào vào trong cơ thể cô gái, vẻ mặt cô thống khổ nhưng lại không thốt ra được lời chỉ có thể tùy ý cho người đàn ông rong ruổi trên người mình. Xung quanh có thêm vài người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang dùng đôi tay mình du tẩu trên người cô. Tiếng bạch bạch bạch phát ra càng thêm da^ʍ mỹ.

Người đàn ông phía sau cô bỗng đẩy nhanh tốc độ eo sau đó giữ chặt eo cô ép sát vào háng của hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ. Sau đó hắn rút côn ŧᏂịŧ của mình ra khỏi người cô gái “Con mẹ nó, quả nhiên là nữ thần có khác, cãi lỗ nhỏ hút ông đây sảng khoái muốn chết. Hôm nay không làm chết con đĩ cô không được”

“Mẹ mày A Bưu xong rồi thì đến lược tao. Nữ thần căn cứ Chính Dương tao còn chưa làm qua đâu” Một tên to con khách có vết sẹo trên má đẩy A Bưu ra sau đó đút côn ŧᏂịŧ của mình vào huyệt đạo người con gái dưới thân.Hắn vừa nói xong một tràng cười thô tục vang lên. “Nhanh lên đi còn một hàng dài đang đợi đó, mày không làm thì để tao”.

Lúc này Sở Nguyệt tuyệt vọng cảm thấy nhục nhã hận không thể gϊếŧ chết đám côn đồ này. Cổ chỉ hận mình ngu xuẩn, nếu cô không giận dỗi với Lạc Thần ca ca rồi chạy ra khỏi căn cứ thì sao có thể gặp chuyện này. Nước mắt Sở Nguyệt không ngừng chảy, ủy khuất nhắm hai mắt lại, nỗi tuyệt vọng bao phủ lấy cô, cô muốn tự tử để chẩm dứt nhưng không thể. Không biết lũ côn đồn này cho cô ăn thứ gì mà cô không thể sử dụng dĩ năng, cả người mềm nhũng đến cả tiếng cũng không thể phát ra. Ý thức của cô dần dần mất chìm vào hôn mê.

Không biết qua bào lâu Sở Nguyệt tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, tay chân bị trói chặt không thể nhúc nhích. Cả người không còn sức lực. Cô nhìn xung quanh thấy trước cửa sổ có một cô gái đang đưa lưng về phía mình. Sở Nguyệt muốn nhìn cho rõ người đó là ai thì cô ta quay đầu lại, môi khẽ cười “Ân, đã tỉnh”.

Cô ta bước tới gần, lúc này Sở Nguyệt mới thấy rõ là cô ta Lâm Vũ Vi. Sở Nguyệt mở to hai mắt “Thế nào, thắc mắc tại sao tôi ở đây. Sở Nguyệt ơi Sở Nguyệt nên nói cô ngây thơ hay ngu xuẩn đây”. Nói rồi cô ta lấy tay nâng cầm Sở Nguyệt lên kề sát mặt mình vào hừ lạnh “Cô nói xem nếu A Thần thấy dáng vẻ hiện giờ của cô anh ấy sẽ thế nào? A nói không chừng là ghét bỏ không thèm nhìn đi, thế nào mấy người đàn ông tôi chuẩn bị cho cô có được không? Tôi phải bỏ công sức mới chuẩn bị được đó, phí không ít công sức đâu”

Sở Nguyệt tức giận giãy giụa, cô muôn gϊếŧ người đàn bà này chính là vì cô ta luôn muốn chen ngang vào giữa cô với Lạc Thần ca ca, luôn tìm cách nói bóng nói gió đêm đó cô ta cùng Lạc Thần ca ca ở chung một chổ, Sở Nguyệt mới cãi nhau với anh tự ý mình ra khỏi căn cứ mới gặp phải đám côn đồ kia. Xem ra tất cả mọi việc đề là cô ta sắp xếp. Thấy cô càng tức giận Lâm Vũ Vi càng vui vẻ nói “Nói cho cô biết nha, đêm hôm đó tôi với A Thần không xảy ra chuyện gì. Anh ấy không có ở lại mà rời đi. A còn nữa Lê Thiến Thiến với Dương Lệ Tâm lúc này hẳn là trở thành thức ăn của tang thi rồi. Thật đáng tiếc tôi còn muốn cho bọn họ trải nghiệm cảm giác bị vạn người cưỡi giống cô đâu”.

Lâm Vũ Vi cô ta dám hại Thiến Thiến và A Tâm, Sở Nguyệt tức giận giãy giụa, ánh mắt cô lộ ra sự căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ trước mắt này.

Lâm Vũ Vi đang muốn nói gì nữa thì của phòng mở ra, một người đàn ông bước vào. Như thế nào là anh ta Phùng Thiệu Dương, Sở Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh ta, không thể nào, anh ta là bạn thân của Lạc Thần ca ca sao anh ta có thể hợp tác với Lâm Vũ Vi hãm hại cô. Sở Nguyệt giãy giụa cô muốn nói cho Lạc Thần ca ca biết.

Phùng Thiệu Dương liếc mắt nhìn Sở Nguyệt một cách chán ghét “Xử lý nhanh chút, cô đừng quên mục địch của chúng ta, nói nhiều với cô ta làm gì”.

“Tôi đã biết” Lâm vũ Vi cuối đầu xuông ánh mắt tối lại. Cẩu nam nhân cho anh sống thêm một thời gian. “Đem cô ta đi” Lâm Vũ Vi nói với hai người đứng canh ngoài cửa. Bọn họ không nói gi chỉ xách Sở Nguyệt theo sau.

Khi đến sân, cả người Sở Nguyệt lạnh ngắt cô biết bọn họ muốn làm gì. Cô cố giãy giụa nhưng vô ích. Một người đàn ông mặt áo blouse bước đến gần cô cầm một ống tim đem chất lỏng màu đen tiêm vào cơ thể Sở Nguyệt. Trần Lam mặt đầy tiếc nuối “Dị năng hệ trị liệu nha, thật đáng tiếc”

“Tinh hạch của cô ta đưa cho anh nghiên cứu, anh còn tiếc nuối sao?” Lâm Vũ Vi tươi cười quyến rũ với anh ta “Hệ trị liệu không phải chỉ có một mình cô ta, anh còn lo cái gì a”

“Ân, nói cũng phải” Trần Lam thu hồi lại sự tiếc nuối của mình. Nói thật anh thật sự muốn nghiên cứu Sở Nguyệt nhiều hơn, dị năng của cô mạnh hơn người khác nhiều hơn nữa dường như dị năng của cô dường như có một loại vật chất khác lẫn vào rất có giá trị nghiên cứu. Nhưng ai bảo anh đầu quân cho Phùng Thiệu Dương, mà Phùng Thiệu Dương lại muốn gϊếŧ cho bằng được Sở Nguyệt. Không còn cách nào khác a, ông chủ lớn nhất.

Khi chất lỏng màu đen đi vào người Sở Nguyệt cảm thấy như hàn băng, cả người lạnh toát sau đó một cơn đau đơn như có ngàn con kiến đang gặm nhắm toàn thân cô. Cả lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, đau đơn khó nhịn. Cả người cô nằm dưới đất phát ra những tiếng thét đau đớn, những giọt mồ hôi như hạt đậu lắm tắm trên khuôn mặt không còn chút huyết sắt.

Lạc Thần ca ca A Nguyệt đau quá, đau quá. Sở Nguyệt hối hận, cô hối hận mình không nên tùy hứng, không nên lỗ mãng. Nếu cô không giận dỗi với anh, không quá mức chú ý đến Lâm Vũ Vi là tình đầu của anh, không màng khuyên ngăn của Thiến Thiến và A Tâm mà chạy ra căn cứ thì tình trạng sẽ không đến nông nỗi này. Là cô liên lụy Thiến Thiến và A Tâm. Khiến người đàn bà độc ác Lâm Vũ Vi này làm hại hai người bọn họ bị tang thi ăn hết huyết nhục xương cốt không còn.

Nếu có kiếp sau cô nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ này nữa, cô nhất định sẽ không để cho Lâm Vũ Vi và Phùng Thiệu Dương làm hại Thiến Thiến và A Tâm còn có Lạc Thần ca ca.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thật tối, đầu đau quá. A cô vẫn còn ý thức, Sở Nguyệt cảm thấy cơ thể thật nặng như đeo chì. Cô vẫn chưa chết sao, Sở Nguyệt mở mắt ra nhìn lên trần nhà trắng xóa. Nhìn xung quanh đây là ở bệnh viện, là Lạc Thần ca ca cứu cô sao. Sở Nguyệt khóc nức nở muốn ngồi dậy cô muốn gặp Lạc Thần ca ca.

Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Lạc thần bước vào anh nhanh đi đến giường ngồi xuống bên cạnh cô ôm cô vào lòng “ngoan, đừng khóc không sao rồi”. Anh vỗ lưng cô an ủi. Sở Nguyệt như tìm lại được chốn về của mình, cô ôm chặt anh khóc nức nở. Cô như con thú nhỏ sợ hãi chỉ muốn được anh an ủi vỗ về, chỉ khi được anh ôm cô mới có thể an tâm không còn sợ hãi.

Dần dần tiếng khóc yếu lại chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào sau đó tắt dần đi. Nhìn thấy cô đã ngủ say lần nữa Lạc Thần nhẹ hàng đỡ cô nằm xuống giường thở phào nhẹn nhõm một hơi, cô cuối cùng cũng tỉnh dậy. Anh ra ngoài gọi điện cho cha mẹ vợ “Mẹ, là con Lạc Thần, dạ..... A Nguyệ vừa tỉnh lại sau đó ngủ tiếp. Không sao, đợi cô ấy tỉnh lại lần nữa con sẽ báo. Vâng, tạm biệt mẹ”

Lạc Thần nhìn người con gái trên giường, làn da trắng nhợt nhạc yếu đuối, đôi mắt sưng to do khóc quá lâu. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô. Anh chưa bao giờ thấy một Sở Nguyệt lo lắng sợ hãi như vậy. Cô như một bé con sợ hãi hoang mang không tìm thấy chổ dựa bất lực tìm kiếm hơi ấm. Khẽ đặt một nụ hôn trên trán cô “Đừng sợ, anh ở đây”. không biết có phải nghe anh nói hay không cô gái nhỏ dường như đã an tâm mà ngủ yên môi còn giương một nụ cười.