Quả nhiên, những câu hỏi về trí thông minh vẫn dựa vào mọi người.
mặc dù chỉ số IQ của những người này luôn tới rồi đi một cách vô định nhưng cuối cùng thì mọi người cũng đã mở được cánh cửa.
Khi mở cửa ra thì thấy đó là nhà vệ sinh không có cửa nào khác nên mọi người quay lại tủ đông và nhìn chằm chằm vào băng chuyền.
Hách Vân và Trương Quốc Vỹ đang cùng nhau ăn kem và nhìn Ngụy Đại Huân, Đặng Luân, Tạ Y Lâm và Dương Mịch đứng trên bàn thức ăn.
Thật ngốc nha.
Hách Vân cắn một miếng kem lớn, Hoàng Minh Hạo liếc mắt nhìn thoáng qua, tò mò hỏi:
“Kem ở đâu ra thế?” Hách Vân lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Quốc Vỹ mà nghiêm túc nói: "Tôi không biết nữa nha, Quốc Vỹ ca đã đưa kem cho tôi á."
Trương Quốc Vỹ bày tỏ rằng anh rất thích em gái Hách Vân và mỉm cười chạm vào đầu cô.
Hoàng Minh Hạo tò mò hỏi, nhân tiện có thể cho Hạo Vân ít nói một ít chuyện để có màn ảnh, nếu không sau này cho dù có muốn cho cô một phát ra thì cũng không có gì để chỉnh sửa cho cô.
Hoàng Minh Hạo: Thật là tốn tâm huyết nha.
Tốt nhất vần là Ngụy Đại Huân phát hiện ra cách mở cửa băng chuyền và dùng vật trong nhà vệ sinh để mở lối vào băng chuyền.
Hách Vân đi theo ngay sau Đặng Luân, nhưng không ngờ tới Hoàng Minh Hạo bật đèn lên, khiến băng chuyền bắt đầu chuyển động, cô trèo qua một cách bình tĩnh và nhanh chóng. Nhân tiện, cô cũng kéo theo Tạ Y Lâm và Dương Mịch cũng ra khỏi lẩu băng chuyển.
Khi Trương Quốc Vỹ bò tới, mọi người đã đứng gần nhau, Hoàng Minh Hạo hét lên phấn khích, và mọi người cùng cố gắng tìm kiếm nơi để mở đèn.
Những người khác sợ hãi và hét lên không ngừng vì sợ nhìn thấy thứ mà họ không nên nhìn thấy.
Hách Vân được hai bà mẹ xinh đẹp ôm ấp và bảo vệ chặt chẽ.
Cuối cùng, với tiếng hò hét của mọi người, đèn cũng được bật lên. Sau khi mở đèn, mọi người phát hiện không hề đáng sợ như tưởng tượng của mình, tổ chương trình xem ra vẫn còn có lương tâm nha.
Bảy người đi cung qua và bắt đầu tìm khiêm, sau một hòi tìm kiếm thì tìm thấy cánh cửa căn phòng bí mật bên cạnh, nhưng họ vẫn bối rối về sự tồn tại của chiếc chìa khóa, họ tìm kiếm mãi và cuối cùng Dương Mịch phát hiện ra hiếc lon thiếc trên bàn có chút bất thường.
Hách Vân nghiêng người nghe, lắc đầu: “Cái này chắc chắn là bánh quy.”
Với danh nghĩa một người mê ăn uống như cô thì cô chắc chắn đây là bánh quy.
Nhưng không ai tin, vì chiếc hộp thiếc này có chút đặt biệt, có âm thanh độc đáo và không có chuông.
Trương Quốc Vỹ đá, Tạ Y Lâm ra tay, Hoàng Minh Hạo nhìn sang. Được rồi, việc này cuối cũng cũng đã kết thúc, hiển nhiên trong đó là bánh quy.
"Hmm~ Quả nhiên, Tiểu Vân của chúng ta vẫn là tốt nhất." Đặng Luân gật đầu, "Cũng không phải như một số người vẫn nhất quyết cho rằng trong đó có chìa khóa." "
Này, vừa rồi ai nghe được âm thanh đều nói là chìa khóa." Dương Mịch bày tỏ sự không hài lòng.
Đặng Luân không nói gì, im lặng quay người tìm chìa khóa.
Sau một thời gian dài tìm kiếm, Mật Đào Thất Tử cuối cùng cũng tìm được chiếc nồi và cử người trẻ nhất là bạn học Tiểu Giả kiểm tra.
Đáng tiếc rằng trong đó có chìa khóa." "
Này, vừa rồi ai nghe được âm thanh đều nói là chìa khóa." Dương Mịch bày tỏ sự không hài lòng.
Đặng Luân không nói gì, im lặng quay người tìm chìa khóa.
Sau một thời gian dài tìm kiếm, Mật Đào Thất Tử cuối cùng cũng tìm được chiếc nồi và cử người trẻ nhất là đứng câu cá trong chảo nước, cào xước mặt nước, không hề chạm tới đáy, chưa đầy mười phút đã lẻn vào cuộc họp.
Hạo Vân vốn có giác quan thứ sáu, nghi ngờ cái nồi, nhưng thấy Hoàng Minh Hạo sờ mãi
không lấy ra được thứ gì, nàng đành bỏ cuộc, im lặng ăn bánh quy trong hộp thiếc.
Sau cuộc gặp gỡ Mật Đào Thất Tử, cuối cùng thì họ cũng đã nghĩ ra một số biện pháp (nhưng họ không nghĩ vậy) tuy rằng có thể có manh mối trong phòng trước nên cử ba người đàn ông quay lại mang giấm và nước tương.
Có lẽ ngay cả đội đạo diễn cũng không ngờ rằng họ lại ngây thơ đến mức cho rằng mọi thứ mình viết đều có ích :)
Cuối cùng, người đi lấy chìa khóa lại là Tạ Y Lâm
Hoàng Minh Hạo đi theo phía sau, có chút tuyệt vọng cùng thất vọng, Hách Vân nhận ra hắn có chút không vui, liền sờ lưng hắn tựa như đang vuốt tóc hắn biểu thị an ủi.
Thực ra tôi muốn sờ đầu mình nhưng hóa ra tôi chưa đủ cao, tôi tức quá, tôi phải làm sao
đây? :(