Chương 7: Bí Mật Quán BBQ (Phần 6)

Mở cửa, mùi hăng xộc thẳng vào chóp mũi.

Mọi người vừa nghịch một vật không xác định và muốn rửa tay. Trương Quốc Vỹ tìm thấy một thùng giấm và nghĩ rằng đó là nước, Hách Vân yên lặng tiến về phía trước và nhìn Hoàng Minh Hạo trực tiếp đưa tay vào, kết quả mới biết rằng thùng chứa đầy giấm.

Hoàng Minh Hạo ghét bỏ ngửi ngửi tay, Hách Vân nghiêng đầu, cẩn thận ngửi bàn tay nhỏ bé của nàng.

emmm, xác thật mùi hương rất quái lạ, nhưng không thể không chấp nhận được.

Hoàng Minh Hào nhìn thấy Hách Vân ngửi tay mình giống hamster nhỏ, buồn cười nói: “Mùi có phải rất khó ngửi phải không?”

Hách Vân lắc đầu, nghĩ tới sau lại gật đầu.

"Ha, là có mùi hôi hay không?" Hoàng Minh Hạo muốn sờ đầu Hách Vân, lại đột nhiên nhớ tới tay mình bẩn, đành phải dừng lại.

"Nó có mùi khó chịu, nhưng không quá kinh khủng." Hách Vân nghiêm túc trả lời. So với mùi t hối của zombie, nó thực sự đỡ hơn nhiều.

"Được rồi. Em gái Tiểu Vân, em gái thật chăm chỉ và chăm chỉ!" Ngụy Đại Huân bước ra từ phía sau Hoàng Minh Hạo và đặt một tay lên vai cậu.

Hách Vân ngơ ngác không biết trả lời thế nào.

Cho nên lúc này, mình nên trả lời khiêm tốn hay nên trả lời một cách kiêu ngạo? ?

Khi Hách Vân còn đang rối rắm, Dương Mịch đã tìm được một chiếc điện thoại di động và cứu Hách Vân khỏi rối rắm.

Hách Vân thở phào nhẹ nhõm, im lặng đi theo Hoàng Minh Hạo.

Mọi người sử dụng điện thoại di động này để tìm cánh cửa bí mật. Cuối cùng, Tạ Y Lâm đã tìm thấy nó, nhưng việc này yêu cầu mật khẩu.

Mọi người đang cố gắng tìm ra mật khẩu, Hách Vân cảm thấy chắc chắn có vấn đề gì đó với điện thoại nên cô cầm lên và cẩn thận lắng nghe. Hách Vân nhạy cảm? ? Bên tai cô nghe thấy một âm thanh viển vông trong video, cô hưng phấn vỗ nhẹ vào Hoàng Minh Hạo đang lục lọi hộp tủ.

“Sao vậy?” Hoàng Minh Hạo ngoan ngoãn nhận điện thoại.

“Trong này,” Hách Vân nhìn chằm chằm Hoàng Minh Hạo, chậm rãi nói: “Có tiếng nhạc.”

Hoàng Minh Hạo cẩn thận lắng nghe, đáng tiếc âm thanh vẫn có chút nhẹ nhàng: “Không có a.”

“Có.” Hách Vân kéo lại Hoàng Minh Hạo trên tay cùng điện thoại di động trong tay tăng âm lượng lên mức tối đa, nhanh chóng đưa vào tai cậu: "Nghe."

“Được rồi được rồi, ta nghe lại, cậu đừng kích động, Tốt." Hoàng Minh Hào vẻ mặt sủng nịnh, lại cẩn thận lắng nghe, lần này cậu thật sự nghe được, vội vàng gọi mọi người cùng nhau giải mã.

Hách Vân nhìn mọi người ở đó, nhưng cô không biết nhiều về âm nhạc nên chỉ có thể im lặng nghe mọi người thảo luận.

Cuối cùng, với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mọi người, giải pháp cuối cùng đã mở thành công mật mã.

Hách Vân vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi dầu nồng nặc.

Quả nhiên có sàn dốc, từ trên đổ mưa dầu.

Hách Vân có chút háo hức muốn thử, việc này đối với cô rất dễ dàng, nhưng nghe Trương Quốc Vỹ nói một câu nam sinh tới khiến cô lập tức nản lòng.

Hách Vân cau mày khi nhìn một số chàng trai đang cố gắng leo lên.

Bọn họ thật vất vả a.

Hách Vân nhìn thấy Trương Quốc Vỹ nằm trên mặt đất và yêu cầu Hoàng Minh Hao giẫm lên anh ta.

Nếu là để cho mình tới khẳng định là tốt hơn rồi… Ai, nam nhân a.