Chương 40: Xử lý số một tình địch

Thẩm Manh Manh đã thật lâu không có đi tìm cậu ta.

Tư Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thẩm Manh Manh cùng Vu Tu Cẩn ngồi ở cuối cùng dãy trong, hai người như là đang làm bài chung.

Hai gương mặt chăm chú vào quyển sách, giữa có một quyển sách luyện tập.

Vu Tu Cẩn cầm một cây bút màu đen, nháp ở một bên.

Thẩm Manh Manh nghiêm túc mà nghe, ánh mắt nhìn anh tràn ngập ngưỡng mộ cùng khâm phục.

Bọn họ, dựa thật sự gần.

Trình Kỳ theo tầm mắt Tư Trạch nhìn qua, vui cười nói: “Như thế nào? Ghen tị?”

Đột nhiên bị người chọc phá tâm sự, gương mặt Tư Trạch ửng đỏ, vội vàng phủ nhận: “Không phải!”

“Không phải?” Trình Kỳ sờ soạng chóp mũi, nói nói mát, “Không phải là tốt nhất, rốt cuộc, hai người bọn họ đã là một cặp.”

“Cái gì?!” cậu ta mở to hai mắt nhìn, nghiễm nhiên không tin, lại quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần.

“Đừng nhìn, “Trình Kỳ duỗi tay chặn tầm mắt cậu ta, “Càng nhìn càng thương tâm.”

Hắn đem tay dán ở trên má cậu ta, quay đầu của cậu ta lại.

Lời nói thấm thía: “Còn không phải là nữ nhân sao, Thẩm Manh Manh bị con heo khác ăn mất, cậu lại tìm một cây cải thìa khác, hiểu không?”

“Không giống nhau...” cậu ta nói, Tư Trạch hoàn toàn không ủng hộ.

“Không giống nhau như thế nào? Hai người bọn họ đã là một đôi, cậu liền từ bỏ đi. Cuối tuần có rảnh không? Anh đây mang cậu đi tìm cải thìa khác a ~”

“Cái này...” Vu Tu Cẩn nói được một nửa, chợt dừng lại.

Một đôi mắt phượng lạnh lùng mà liếc hướng Tư Trạch, trên mặt rõ ràng xẹt qua một tia bực bội.

Gia hỏa kia, là muốn đem đầu vặn gãy sao?

Mỗi ngày đều phải quay đầu lại nhìn hướng bọn họ, hơn nữa số lần quay đầu lại còn không phải một lần hai lần.

Giống như hận không thể gắn camera theo dõi ở bên bọn họ.

“Làm sao vậy?” Thẩm Manh Manh nghi hoặc mà nhìn anh, sao mà giảng đến một nửa đột nhiên không nói?

Anh đem tầm mắt dừng đến trên người cô, nhấp chặt môi mỏng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, cười giống hồ ly quỷ kế đa đoan.

“Manh Manh, em hôn anh một chút, anh liền nói cho em làm như thế nào.” Anh nháy mắt, như phóng điện qua cô.

Thẩm Manh Manh nghe xong, mặt đẹp đỏ lên, “Không được, hiện tại ở phòng học, nhiều người như vậy...”

“Hôn một chút ~” anh bỗng nhiên cúi sát vào cô, hai người cách nhau chưa tới năm cm.

Cô có thể ngửi được hương thơm trên người anh, mùi đàn hương nhàn nhạt, trộn với hormone nam tính.

Hô hấp nóng bỏng của anh phả lên mặt cô.

Môi hai người dựa thật sự gần, làm cô nghĩ lầm, giây tiếp theo anh sẽ cho cô một cái hôn sâu.

Đôi mắt anh thâm thúy mê người.

“Cho cái hôn làm thù lao đều không được? Hay là nói... Em càng muốn trả bằng tiểu huyệt dâʍ đãиɠ coi như thù lao? Hửm? Này, anh cũng nhận.”

Thẩm Manh Manh gian nan mà nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt hoảng loạn mà ngó khắp nơi.

“Được rồi, hôn một chút là được, đúng không?” Cô thật sự không muốn bị anh thao đến chân mềm.

“Ừm, em muốn hôn nhiều vài cái cũng được.”

Cô hít sâu, chuồn chuồn lướt nước, nhanh chóng chạm má anh.

“Được rồi đi?”

Vu Tu Cẩn dùng dư quang liếc hướng Tư Trạch bên kia, thấy cậu ta hậm hực mà quay đầu đi, trong lòng không vui trở thành hư không.

K! O!

Anh dễ như trở bàn tay mà xử lý số một tình địch.

“Anh cười cái gì? Cười đến vui vẻ như vậy?”

“Không có gì, “Anh thu liễm vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa, dùng cặp mắt hồ ly, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cô, “Chính là cảm thấy, em hôn quá ngọt.”

“Có ngọt, cũng không ngọt như anh nói.” Miệng lưỡi trơn tru.

“Phải không? Anh cảm thấy, miệng phía dưới của em càng ngọt.”

“...” Anh không chỉ có miệng lưỡi trơn tru, còn miệng toàn nói phét.