Chương 39: Nhưng anh đối với em, thấy sắc nảy lòng tham

“Nó có khi sẽ đập thật nhanh thật nhanh. Có khi như bị thứ gì nhét đầy, muốn tràn ra ngoài. Có đôi khi, sẽ trở nên thật đau…”

Tuy rằng nói như vậy ra sẽ làm cô cảm thấy thật ngượng ngùng.

Nhưng mà, cô thật sự rất muốn rất muốn, đem tâm sự chính mình vẫn luôn giấu giếm dưới đáy lòng thiếu nữ, nói cho anh.

Muốn làm nũng với anh, muốn cái ôm ấm áp từ anh, hoặc một cái hôn môi ôn nhu.

Hoặc là một câu —— anh cũng thích em.

“Vậy em đối với anh, là nhất kiến chung tình?” anh hỏi cô, động tác mềm nhẹ mà vén tóc mai bên má cô.

“Em không biết.....” cô thẹn thùng mà cúi đầu, “Có đôi khi sẽ cảm thấy, chỉ là đối với anh có chút hảo cảm mà thôi.”

“Nhưng...” cô rất muốn thân cận anh, muốn anh chú ý tới cô, muốn ở bên cạnh anh...

“Em cảm thấy, em đối với anh, hẳn là thích mới đúng.”

“Không có đoạn mở đầu liền thổ lộ sao?” Anh buồn cười mà nhìn cô.

Ngón tay Thẩm Manh Manh khẩn trương mà nắm ở bên nhau, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi.

“Em cũng là lần đầu tiên thổ lộ, còn không có soạn bản nháp... Người khác thổ lộ, đều chuẩn bị tốt lời kịch...”

Kỳ thật, trước kia cô cũng ảo tưởng qua, chính mình tỏ tình với anh.

Cô từng viết thư tình, cũng từng chuẩn bị rất nhiều lời thổ lộ.

Nhưng, bởi vì hiện tại cô quá khẩn trương, cho nên tất cả đều vô dụng.

Cô không khỏi có chút ảo não.

“Được nói tóm lại, chính là một câu —— tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.”*

**Tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ trong khoảng khắc mà đã đắm say.

Anh ôm cô vào trong lòng ngực, cảm nhận thân thể mềm ấm.

“Có người nói, cái gọi là nhất kiến chung tình, chính là thấy sắc nảy lòng tham... Em không phải là, vừa thấy anh, liền muốn làm anh chứ?”

“Mới, mới không phải!” cô mới không xấu xa như vậy đâu!

“Nhưng là anh.”

Mỗi lần nhìn thấy cô, anh đều sẽ thấy sắc khởi ý da^ʍ.

Không đợi cô phản ứng lại, anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Cô mềm nhũn mà bắt lấy cánh tay anh, nỗ lực ngửa đầu phụ họa nụ hôn nồng nhiệt.

Thẳng đến nghỉ trưa kết thúc, tiếng chuông vang lên, cô mới hoảng loạn mà đẩy anh ra.

“Chúng ta cần chạy nhanh về phòng học, lát nữa còn muốn đi học.”

Bị anh kéo vào WC một lần, vẫn là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cô trốn học.

“Em xác định em muốn như vậy về phòng học?” Anh sủng nịch mà nhéo chóp mũi cô, “Em biết em hiện tại là bộ dáng gì sao?”

Cô lắc lắc đầu.

“Mắt ngập nước mắt, gương mặt ửng đỏ, môi sưng đỏ... Người khác vừa thấy liền biết là chuyện gì xảy ra.”

Trong một đêm, anh dùng thủ đoạn “ủ chín”, đem cô từ quả khô cằn ngây ngô, biến thành một quả dâu tây đỏ mọng kiều diễm ướŧ áŧ.

“Vậy làm sao bây giờ?” cô dùng đôi mắt hạnh to tròn vương nước mắt, nôn nóng mà nhìn chằm chằm anh.

“Buổi chiều hình như là tiết ngữ văn đi?” Nếu anh buổi sáng không nhìn lầm.

“Nếu không em xin nghỉ, đi nhà anh, anh giảng cho em đề toán tối hôm qua không nói xong.”

“Như vậy không tốt đi?” Cho tới nay, cô không trốn học, không trốn học, ngay cả xin nghỉ đều rất ít.

“Không có gì không tốt, nghe qua bản lý luận chưa?” anh nói.

Thẩm Manh Manh gật gật đầu.

Anh nói tiếp: “Hiện tại lúc này, nếu em đem thời gian, dùng ở việc không có kết quả, tương đương với lãng phí thời gian.”

“Chi bằng nghiên cứu một chút việc khác, nói không chừng, còn có thể có lợi ích.”

Thẩm Manh Manh do dự.

Làm sao bây giờ? Anh nói rất có đạo lý, cô thế nhưng không có lời gì để nói.

“Xin nghỉ cũng không phiền toái, viết tờ giấy xin nghỉ là được, nếu không em liền viết phát sốt đi?” anh đề nghị.

“...”

“Em không biết viết giấy xin nghỉ sao? Anh có thể dạy em.”

“... Em biết.”

“ừm, vậy em còn có thể đi sao? Muốn anh cõng em không? Mới thao em một chút chân liền mềm, như vậy không được a...”

Anh nói, cũng không màng cô phản đối, trực tiếp bế cô lên.