Chương 32: Em không phải là đang kẹp chân tự an ủi đó chứ

Editor: Lê Hạ Băng

Thẩm Manh Manh cảm giác nộn huyệt của mình dường như cũng đang bị thứ gì đó cắm vào.

Cái loại kɧoáı ©ảʍ vô danh này từ miệng huyệt chui vào trong hoa tâm, càng tiến vào càng sâu, càng ngày càng tê dại.

“A ~ anh trai côn ŧᏂịŧ lớn vào được ~” người phụ nữ cử động ngón tay: “A ~ anh trai làm cho em giá thật là thoải mái a ~ ân ân a ~ nhanh lên, nga! Đâm chết em gái đi a ~”

Tốc độ tay của cô càng lúc càng nhanh, thậm chí còn nhiều thêm một ngón tay nữa.

Làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ chảy nhiều ra ngoài, dính nhão nhoẹt đầy âʍ ɦộ của mông của cô ta.

Thẩm Manh Manh khẩn trương đến ngay cả thở mạnh cũng không dám, nỗ lực kẹp chân kí©h thí©ɧ thịt mầm của mình.

Đường đi vừa chặt vừa hẹp, chính là đang bắt chước động tác liếʍ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ lớn.

Kɧoáı ©ảʍ ở chỗ sâu trong thân thể không ngừng tích tụ, đã sắp đến khoảnh khắc cao trào rồi...

“Em không phải là đang kẹp chân tự an ủi đó chứ?” Tiếng nói đầy từ tính mát lành từ thiếu niên bên cạnh, đột nhiên vang lên.

Thẩm Manh Manh ảo não mà nhíu chặt mi lại, thật vất vả mới được đến một chút kɧoáı ©ảʍ, liền như một làn khói bị gió thổi tán loạn, biến mất hầu như không còn chút nào.

Cô tách hai chân đang vắt chéo vào nhau ra, ngồi nghiêm chỉnh lại.

“Mới không phải!” Cô phủ nhận.

“Như vậy sao ~” hắn kéo dài quá giọng nói: “Anh còn tưởng rằng em muốn nữa chứ.”

Hắn tháo tai nghe trên tai cô xuống, nhẹ nhàng liếʍ láp vành tai nhỏ đáng yêu của cô.

Thấp giọng thì thầm: “Nếu như em mà muốn, hôm nay giữa trưa, chúng ta đi lên trên sân, em muốn bao nhiêu, anh liền cho em bấy nhiều.”

“Cho dù, đem anh ép khô cũng không sao cả.”

Cô xấu hổ và giận dữ mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Không cần!”

Những chỗ như sân thượng, nếu bị người ta phát hiện, thì làm sao bây giờ?

Hắn tỏ vẻ không sao cả mà buông tay: “Không cần thì không cần thôi nha ~”

Dù sao hiện tại người khó chịu cũng không phải là hắn.

Nhưng thật ra anh cũng muốn nhìn một chút, cô có thể căng được bao lâu.

Thẩm Manh Manh đưa điện thoại di động đi xuống học bàn, lật úp điện thoại úp mặt xuống dưới.

“Em không nhìn, nghiêm túc học đi.” Cô nói xong, thật sự đúng là cầm lấy bút, bắt đầu làm bút ký.

Nhưng mà, cái loại cảm giác hư không không chiếm được thỏa mãn trong cơ thể này lại như một con kiến, từng chút từng chút một gặm nhắm tất cả cơ quan của cô.

“Muốn...” Cô chung quy vẫn là thất bại đầu hàng.

“Cái gì?” Hắn giả bộ không nghe thấy cô nói gì.

“Em... Em muốn...”

“Em muốn cái gì?”

Cô hít sâu một hơi, gom góp toàn bộ dũng khí nói: “Muốn... Bị anh đυ....”

~~~Team Băng tuyển editor ~~~

Sau khi Thẩm Manh Manh đi ăn cơm cùng Lý Xu Nghi, lại tạm biệt cô ấy, độc thân một mình đi lên sân thượng của trường cấp ba.

Khu lớp học này chẳng qua cũng chỉ cao sáu tầng lầu, nhưng mà, từ trên quan sát xuống dưới vẫn làm cho người ta có hơi run sợ.

Hôm nay bầu trời đầy mây, bầu trời xám xịt.

Thẩm Manh Manh chống lên lan can ước chừng tầm 1 mét 2, lười biếng mà nhắm mắt lại, cảm thụ gió xuân mềm nhẹ.

Thời gian nghỉ trưa vườn trường rất yên tĩnh mà an bình.

“Em tới thật là sớm.” Âm thanh của hắn chợt vang lên ở phía sau.

Cô quay đầu lại, thì thấy hai tay của hắn đang đút vào túi quần, chậm rì rì mà đi về phía cô.

Hắn mang áo sơ mi màu trắng, hai nút ở trước cổ áo được cởi ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Nhìn xuống dưới, gần như có thể thấy được cơ ngực cùng cánh tay có lực cường tráng ấn giấu ở sau áo sơ mi.

Hắn đem tay áo cuốn lên, một nửa khuỷu tay trắng nõn lộ ra ngoài. Ở phía dưới cánh tay mảnh khảnh, bàn tay xương khớp rõ ràng đang tự nhiên rũ xuống, đút vào trong túi quần.

Phía bên dưới quần tây mà đen, là một đôi chân thon dài thẳng tắp.

Hắn cười vô cùng thô bỉ, khi đi đến bên cạnh cô, đôi tay còn không an phận mà sờ lên vòng eo của cô.

Hắn đứng ở phía sau cô, cố ý dùng lều trại nhỏ ở dưới thân dưới đỉnh đỉnh cái mông của cô.

“Cái miệng nhỏ phía dưới, liền gấp như vậy không chờ nổi, muốn được côn ŧᏂịŧ lớn đút no sao?”

Mặt cô đỏ bừng, thu liễm tầm mắt, nhìn ra phía nơi xa.

Tầng mây mà trắng xám trên bầu trời, cùng dãy núi to màu xanh đậm, dường như hòa vòa một thể, mông lưng, phiêu phiêu mù mịt.

“Tu Cẩn, nếu như làm ở này mà bị người khác phát hiện, thì làm sao bây giờ?” Cô nói ra lo lắng của bản thân mình: “Nếu không, hay là đi nhà của anh đi...”

“Nhưng mà, hiện tại anh chỉ muốn em.”

Nói xong, hắn nâng cằm của cô lên, hôn nụ hôn thật sâu lên bờ môi anh đào của cô.

——————

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง