Chương 31: Người dục cầu bất mãn mà tức giận

Editor: Lê Hạ Băng

“Ngực em lớn hơn cô ta, em cũng nhỏ hơn cô ta, mặc vào khẳng định sẽ rất đẹp.”

Hắn không chút tiếc rẻ mà khen cô, đôi mắt ở trên người cô lướt qua lướt lại một vòng ——

Thân cao không tới một mét sáu, sau khi mang cái áo hoodie trắng rộng thùng thình của hắn lên, càng có vẻ xinh xắn lanh lợi.

Nhưng, cho dù quần áo có rộng thùng thình, bộ ngực của cô thoạt nhìn vẫn cứ nặng trĩu, phình to lên.

Lộ ra một cặp chân dài, vừa thẳng vừa trắng, hai chân cân đối.

“Lưu manh.” Cô nói một câu, một bộ dạng không nghĩ để ý tới hắn.

Hắn nhướng mày, bà tay ấm áp, đặt lên cái đùi đang lộ ra ngoài của cô.

“Tâm trạng của em hôm này hình như không được tốt, rốt cuộc là làm sao vậy, hử?”

“...” Hừ, sao cô có thể nói cho hắn biết, hiện tại cô rất muốn bị hắn đυ. chứ?

Tay hắn theo cô đùi, sờ soạng vào chỗ sâu bên trong.

Sau khi chạm được quần an toàn đã hoàn toàn ướŧ áŧ, hắn giả vờ bộ dạng như bừng tỉnh hiểu ra.

“Ngay cả quần an toàn cũng đều đã ướt sao, có phải Manh Manh bởi vì dục cầu bất mãn mà tức giận hay không?”

Hắn ấn ấn nơi như gò đất, âm phụ hơi phồng lên, tà tứ mà cười: “Trách anh sáng nay không có thỏa mãn em, dùng côn ŧᏂịŧ lớn đυ. tao huyệt của em sao?”

“Ưm ~” cô nhịn không được từ khẽ ngâm một tiếng từ trong mũi: “Tu Cẩn, không cần ~ hiện tại đang đi học.”

Cô không muốn bị những người khác phát hiện, bọn họ làm chuyện mắc cỡ như vậy đâu.

Hắn hiểu rõ gật gật đầu, rút tay từ trong vạt áo ra: “Ừ, em nói không cần, vậy... Không cần thôi.”

Dù sao, sáng nay hắn đã xuất ra một lần, du͙© vọиɠ cũng không phải quá mạnh.

Thẩm Manh Manh nhìn bộ dạng thoải mái phóng khoáng kia của hắn, tiểu huyệt lại càng thêm ngứa ngáy khó nhịn.

Hắn là đang cố ý!

Từ buổi sáng đã trêu chọc cô, đến bây giờ kêu cô cùng nhau xem AV, vừa nãy còn sờ chỗ riêng tư của cô, nói những lời thô tục kí©h thí©ɧ cô.

Hắn khẳng định là đang cố ý! Sao hắn lại có thể hư như vậy chứ?!

Cô cắn chặt răng, nỗ lực chống cự dục hỏa đang xôn xao trong cơ thể.

~~~Team Băng đang tuyển Editor ~~~

“Ưm ~ Anh trai, tiểu tao huyệt của em gái thật là ngứa a ~” hình ảnh người phụ nữ bên trong mở to chân, đem hai cái đùi, đĩnh đạc mà treo ở hai bên tay vịn của ghế dựa.

Âʍ ɦộ lảo lồ hiện ra, xuất hiện âʍ ɦộ màu hồng nâu.

Âm mao đen rậm rạp bao trùm lên âm phụ, một phần còn bị dâʍ ŧᏂủy̠ dính vào nhớp nháp, từng sợi từng sợi dính thành một chùm.

“Lông cô ấy thật là nhiều...” Thẩm Manh Manh nhỏ giọng nói thầm.

Hắn cũng đồng ý gật gật đầu: “Ừ, của Manh Manh chính là tiểu bạch hổ đáng yêu, đẹp hơn cô ấy nhiều...”

Cô chỉ thẹn thùng mà cúi đầu, nhớ tới ngày hôm qua, hắn từng nghiêm túc như vậy mà xem nơi riêng tư của cô, thậm chí còn liếʍ huyệt cô, uống dâʍ ŧᏂủy̠ của cô...

Đầu lưỡi của hắn, ẩm ướt nhiệt nhiệt, ngậm âm đế mẫn cảm của cô, liếʍ mυ"ŧ, gây xích mích.

Đầu lưỡi còn ở trong huyệt nộn của cô, chui vào chui ra.

Không được, càng nghĩ càng cảm thấy, phía dưới thật là ngứa...

Cô không tự giác được lại đem hai chân vắt chéo vào với nhau, trình tự càng sâu mà đè ép hạ thể mẫn cảm.

“Anh trai, âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của em gái chảy thật nhiều nước a ~”

Người phụ nữ vừa nói, vừa bẻ môi âʍ ɦộ dài rộng ra, lộ ra màu đỏ thẫm bên trong môi âʍ ɦộ, cùng huyệt thịt như hoa anh đào phấn.

Cô hít hít bụng nhỏ, nhục huyệt mấp máy, bài trừ dịch ướt trạng thái nửa trong suốt, theo kẽ mông chảy xuống trên ghế.

“Anh trai, phía dưới thật sự là rất ngứa a ~ sờ sờ âm đế của người ta đi, có được không?”

Người phụ nữ kia nói, một tay xoa ngực, một tay vuốt ve hoa hạch cương cứng, trong miệng phun ra từng tiếng kêu dâʍ đãиɠ.

Thẩm Manh Manh nhìn, hoa huyệt cũng theo đó mà vô cùng ngứa ngáy.

Nhưng cô không dám duỗi tay xoa nắn, đành phải trộm xê dịch cái mông, âm thầm cọ xát âʍ ɦộ phì nộn.

“A ~ Anh trai, thật là muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh trai cắm vào trong nha ~”

Người phụ nữ kia vặn vẹo mông, vốn dĩ tay còn đang xoa bóp thịt mầm, sờ hướng về phía da^ʍ huyệt không ngừng có dòng nước chảy ra.

Sau đó, đem ngón giữa thật cẩn thận mà tiến vào trong hoa huyệt, trong miệng phát ra một tiếng rêи ɾỉ câu người.

——————

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง