Chương 7: Đùa thôi.

Editor: Rinzy

Beta: Mỏ Hỗn Cute

Làm việc trong công ty giải trí không bao giờ có sự phân biệt giữa ngày thường và ngày lễ. Miễn là có công việc thì mấy thứ như cuối tuần và giấc ngủ, đều không tồn tại.

Buổi chiếu phim ⟨⟨Mãn đường màu⟩⟩ theo kế hoạch sẽ chiếu vào 3 giờ chiều thứ bảy. Sau khi chiếu xong còn có phỏng vấn, cuối cùng là một bữa tiệc buffet.

Trước giờ chiếu, không ít khách mời đã đến. Đội ngũ chịu trách nhiệm về bữa tiệc xem ra rất có kinh nghiệm, nhanh chóng hướng dẫn mọi người đi vào bên trong. Mọi thứ đều theo kế hoạch diễn ra gọn gàng trật tự, hoàn toàn không cần phải lo lắng thêm chút nào.

Giang Tử Thành đứng cạnh Tài Định, mỉm cười với các khách mời đến dự, coi như là một bình hoa hình người xinh đẹp.

Giang Tử Thành chưa bao giờ mặc quần áo đắt tiền như vậy. Chỉ riêng chiếc đồng hồ trên cổ tay cậu đã bằng số tiền cậu kiếm trong hai năm. Vậy nên cậu cực kỳ sợ làm hỏng nó, khi giơ chân nhấc tay cũng thực rất nhẹ nhàng cẩn thận.

Tài Định thấy vậy, ở bên cạnh trêu chọc cậu: "Tiểu Giang, cháu cũng không phải chưa diễn vai phú nhị đại bao giờ. Đâu đến mức phải như thế."

Giang Tử Thành nói: "Chú cũng không nhìn một chút, phim cháu tham gia chỉ đầu tư có vài đồng. Phú nhị đại mỗi lần chuyển mùa là phải đến *Metersbonwe ra oai vung tiền như rác, thích ăn cơm kiểu Tây, Pizza Hut, tặng quà cho nữ chính cũng phải là sợi dây chuyền bản thiết kế giới hạn... Chú nói xem một phú nhị đại sống nghèo khổ như cháu, sao lại không cẩn thận được?"

Trên thực tế, không chỉ chiếc đồng hồ trên cổ tay cậu có giá trị dọa người, mà quần áo trên người cậu cũng là thiết kế mới nhất của quý này. Thân hình Giang Tử Thành mảnh khảnh, vốn còn có chút lo lắng sẽ không hợp với bộ đồ này, nhưng sau khi mặc xong, bộ đồ lại tinh tế phác họa dáng người của cậu, không những không dìm hàng mà còn làm tăng lên vài phần tiên khí.

Tài Định nói đùa Giang Tử Thành lớn lên xinh đẹp như vậy, đứng cùng với ông, không giống sự kết hợp giữa "đạo diễn và diễn viên", mà ngược lại giống như là "tiểu minh tinh được đạo diễn bao nuôi."

Có tổng cộng 20 nhà phê bình phim có mặt hôm nay, đều là người của giải trí Thụy Từ, nguồn thu nhập chính của những người này đều nhờ vào tiền nhuận bút hằng năm, mỗi dịp Tết cũng muốn thêm một phần quà lễ.

Giang Tử Thành lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh rộng, trước đây cũng chỉ xuất hiện ở trên các màn ảnh nhỏ, trong lòng giới phê bình phim không tồn tại người như vậy. Tuy nhiên, mọi người đều hưởng lợi từ giải trí Thụy Từ, khi nhìn thấy "ngôi sao mới" này, họ cũng phải nói vài lời lịch sự, nói rằng cậu đang "vươn lên", "tương lai đầy hứa hẹn", "tiền đồ vô lượng”.

Giang Tử Thành không đem những lời khách sáo này để ở trong lòng, nhưng cậu vẫn đáp lại bằng một nụ cười ngoan ngoãn, làm cho mọi người cảm thấy cậu là một tiểu bối "hiểu chuyện"

Sau khi tất cả khách mời và khán giả ổn định chỗ ngồi, Giang Tử Thành và Tài Định được gọi trở lại phòng thay đồ thay đổi tạo hình mới..

Giang Tử Thành ngạc nhiên: "Sao lại muốn đổi trang phục?"

Cậu thấy bộ tây trang trên người mình trông cũng được mà?

Người được điều đến giúp đỡ cậu hôm nay chính là người đại diện của cậu, là người theo dõi tài nguyên cho cậu, địa vị so với trợ lý cao hơn nhiều.

Người này là một cô gái có thể nói là “mưa rèn sấm dữ”, cô nói: "Tất nhiên là phải thay đổi trang phục, cậu là nam chính của bộ phim này, chỉ có một bộ tây trang thì giới truyền thông sẽ nói công ty keo kiệt với cậu."

Cô vừa nói vừa đẩy Giang Tử Thành vào phòng thay đồ.

Lần này, Giang Tử Thành thay một bộ vest đẹp hơn và một chiếc đồng hồ đắt tiền hơn, cả người toát lên vẻ sang trọng như một hoàng tử quyền quý, không biết sau khi xuất hiện trên sân khấu sẽ gϊếŧ chết bao nhiêu cuộn phim của các phòng viên.

Mái tóc cậu từ khi sinh ra đã xoăn tự nhiên, rất dễ bị xoăn lại, mỗi khi đóng phim cậu đều khổ sở để duỗi thẳng tóc ra. Hôm nay, chuyên gia trang điểm không những không duỗi tóc cho cậu mà còn xịt một lớp "nước" lên đầu cậu sau khi tạo hình xong. "Nước" này mang theo rất nhiều mảnh vụn vàng lấp lánh, rơi vào giữa mái tóc xoăn làm mái tóc dưới ánh đèn đặc biệt bắt mắt.

Giang Tử Thành hỏi chuyên gia trang điểm, trên đầu phun loại nước gì?

Chuyên gia trang điểm trả lời bằng giọng thờ ơ: "Nước lá vàng."

"......"

Vì vậy, Giang Tử Thành xuất hiện với cái đầu đầy vàng, cuối cùng cũng hiểu được như thế nào là "khoe khoang sự giàu có" ( ý là cái tuyên ngôn của công ty- Thụy từ- rich)

******

Khi bước lên sân khấu, cậu bất ngờ nhìn thấy hai nhân vật quen thuộc ở hàng ghế VIP đầu tiên, không ai khác chính là Tạ tổng và Tạ tiểu thư.

Sau nhiều ngày không gặp, Tạ Bắc Vọng vẫn uy nghiêm như vậy. Hắn lẳng lặng ngồi đó, hai chân dài tùy ý bắt chéo, trong tay cầm một ly rượu, chất lỏng màu hổ phách va chạm với đá lạnh trong ly, phát ra âm vang thanh thúy. Mặc dù trên mặt vị tổng tài không có biểu cảm gì, nhưng Giang Tử Thành có cảm giác hắn đang có tâm trạng rất tốt.

Bên cạnh Tạ Bắc Vọng, Tạ tiểu thư đang ríu rít không ngừng. Hôm nay Tạ tiểu thư mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trên đùi đặt một "miếng đệm mèo" màu trắng. Đột nhiên, "miếng đệm mèo" trắng kia di chuyển, từ một "miếng đệm" hình tròn biến thành một "tấm thảm" dài, cái đuôi xù lông buông xuống bắp chân của Tạ tiểu thư.

Thấy Giang Tử Thành đi tới, ánh mắt của Tạ tiểu thư sáng lên, đem "miếng đệm mèo" trong lòng ôm lên, vẫy vẫy tay với cậu.

Giang Tử Thành mỉm cười, lịch sự gật đầu với cô, trong lòng lại thấy khổ không nói nên lời.

Hai người chỉ là bạn trên wechat, vị Tạ tiểu thư này cũng quá "nhiệt tình" rồi đi? Cô tham gia buổi công chiếu thì thôi đi, vì cái gì lại kéo theo Tạ Bắc Vọng?

Giang Tử Thành đã xem trước lịch trình, đây chỉ là buổi công chiếu nhỏ, lãnh đạo lớn nhất tham dự là một vị phó tổng. Còn việc Tạ Bắc Vọng có mặt ở đây, chắc hẳn là bị Tạ tiểu thư hứng thú dâng trào lôi đi.

Bây giờ đã quá muộn để cậu có thể trốn Tạ Bắc Vọng! Cậu sợ rằng vị chủ tịch Tạ này sẽ đột nhiên có một số "hứng thú" với bản thân!

Không nghĩ tới trăm né vạn né, hôm nay vẫn đυ.ng phải "họng súng".

********

Trước khi mở màn, Giang Tử Thành và Tài Định giới thiệu ngắn gọn vài câu trên sân khấu, kịch bản đều được viết trước và xem lại nhiều lần, Giang Tử Thành sớm đã thuộc lòng rồi.

Cậu có một lợi thế là một khi bước vào trạng thái làm việc sẽ không bị phân tâm, chỉ một lòng nghĩ về công việc.

Người dẫn chương trình được mời chủ trì buổi công chiếu phim lần này là một vị đại lão trong công ty. Giang Tử Thành đã tham gia chương trình tạp kỹ ngoài trời mà ông tổ chức cách đây vài năm. Cậu luôn trân trọng mọi cơ hội khó khăn mới giành được, vậy nên trong tạp kỹ kia, cậu cố gắng hết sức để thể hiện bản thân, chơi trò chơi đến nỗi kiệt sức. Kết quả là, khi chương trình được phát sóng chính thức, cảnh quay của cậu lại chẳng còn được mấy cái. Một tập 90p mà cậu chỉ xuất hiện đúng 10p, trong đó 9 phút 58 giây đều là chung khung hình với mọi người.

Nào nghĩ đến hiện giờ thời thế thay đổi, Giang Tử Thành rốt cuộc có thể đường đường chính chính mà đứng ở trung tâm sân khấu, làm vai chính, mà không phải làm nền cho người khác, lại cùng vị đại lão này trò chuyện vui vẻ?

So excited!

Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, ánh đèn trong hội trường mờ dần. Bộ phim chuẩn bị bắt đầu. Lễ tân liền dẫn ba người họ đến chỗ ngồi.

Cách sắp xếp chỗ ngồi rất dụng tâm, hàng thứ hai và thứ ba là nhà phê bình phim, hàng thứ tư và thứ năm là truyền thông và khách hàng hợp tác, hàng ghế sau đều là khán giả, và vị trí tốt nhất ở hàng đầu tiên là ghế VIP.

Nhưng chỗ ngồi ở giữa ghế VIP lại là vị trí của Tạ Bắc Vọng!

Bên tay phải cậu là Tạ tiểu thư, bên trái cậu thì là hai ghế trống, dường như đây là chỗ dành riêng cho mấy người bọn họ.

Những sợi lông tơ trên người Giang Tử Thành dựng đứng, cậu lập tức "hiểu chuyện” mà nói: "Chú Tạ, giờ chỉ còn hai chỗ trống, chú và chú Vương ngồi ở đây đi, con tìm một chỗ ở phía sau ngồi là được."

Vương chủ trì nói:"Sao lại thế được? Cậu là nhân vật chính của bộ phim, đương nhiên phải ngồi ở hàng ghế đầu chứ."

Giang Tử Thành: "Không! Không! Không! Tôi là tiểu bối, hai người đều là trưởng bối. Tôi nên ngồi phía sau, nên ngồi phía sau."

Nói xong Giang Tử Thành định trốn đi, lại bị chú Tài túm tay kéo lại.

Nhìn mấy người bọn họ khiêm tốn hồi lâu, Tạ tiểu thư cảm thấy chán ngấy, bĩu môi, vẫy tay gọi nhân viên qua.

Giọng điệu của cô có chút kiêu kì, nhưng lại không gây cảm giác khó chịu: "Các anh sắp xếp ghế như thế nào? Sao lại thiếu mất một chỗ?"

Các nhân viên toát mồ hôi lạnh, lại không thể nói sự thật - vị trí ở giữa hàng ghế đầu tiên được dành cho phó chủ tịch, nhưng phó chủ tịch không đến, mà Tạ tổng đi cùng em gái nên mới thiếu mất một vị trí.

Nhân viên trông có vẻ hơi xấu hổ, nhưng Tạ Bắc Vọng hiểu được nguyên nhân của việc này, nói với nhân viên công tác: "Để đạo diễn Định và Vương chủ trì ngồi ở hai ghế này đi."

Giang Tử Thành không kìm nén được niềm vui mừng trong mắt, lên tinh thần chuẩn bị chạy ra phía sau ngồi.

Ai ngờ câu tiếp theo của người đàn ông kia lại trực tiếp làm Giang Tử Thành cứng đờ tại chỗ. Chỉ thấy vị tổng tài ít nói ít cười kia, môi mỏng khẽ nhếch, không nhanh không chậm mà phun ra mấy chữ :"Giang Tử Thành, cậu ngồi trên đùi tôi. "

Giang Tử Thành: "..."

Tạ tiểu thư: "..."

Tài Định: "..."

Vương chủ trì:"..."

Các nhân viên xung quanh sợ hãi đến nỗi đầu gối của họ muốn nhũn ra, tất cả đều gần như sắp quỳ xuống.

Giang Tử Thành lắp bắp: "Cảm...cảm ơn Tạ tổng, ngài thật biết cách nói đùa ha."

Tạ Bắc Vọng lúc này mới liếc mắt nhìn cậu: "Biết tôi đang nói đùa? Vậy sao còn không mau giải quyết vấn đề?"

Các nhân viên lập tức bỏ chạy lấy người.

Giọng nói của mấy người họ tuy thấp, nhưng cũng đủ để những người ngồi hàng ghế sau nghe thấy.

Tạ tiểu thư thốt lên một tiếng "ah" trong muộn màng, cười tủm tỉm với anh trai: "Anh ơi, giọng điệu vừa rồi của anh, làm em tưởng anh đang nói thật"

Tài Định: "Hahaha, tôi cũng vậy." "

Vương chủ trì: "Hahaha, tôi cũng vậy. "

Giang Tử Thành cố gắng hùa theo nói: "... Hahaha, tôi cũng vậy. "

Chết tiệt, sao chỉ có cậu là người duy nhất nghĩ Tạ Bắc Vọng không nói đùa?????

________

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ tổng thật biết quyến rũ người ta nha, lại ở ghế đầu muốn người ta ngồi lên đùi nha~~~

*Metersbonwe, được tiếp thị là Mét / bonwe là công ty may mặc thường phục hàng đầu của Trung Quốc. Metersbonwe mở cửa hàng đầu tiên tại Ôn Châu vào ngày 22 tháng 4 năm 1995. Đến đầu năm 2007, công ty điều hành khoảng 1.800 cửa hàng trên khắp Trung Quốc và có hơn 5.000 nhân viên.