Chương 4: Không thể nói

Editor: Rinzy

Beta: Cherry

Giang Tử Thành ôm chồn tuyết nghịch ngợm trong l*иg ngực, đôi mày thanh tú dần nhíu lại.

Cậu đương nhiên không thể trực tiếp mang theo nó đi tìm Tạ tổng, nói cho hắn biết: “Tôi nhặt được "Weibo V " tương lai, nó mang họ Tạ, khẳng định cùng anh có quan hệ!"

Cốt truyện này trông giống như là "người có tâm lòng nhân hậu nhặt được thú cưng bị thất lạc”, hay như là “người vợ ôm con trai về nhà bắt nộp tiền nuôi dưỡng".

Giang Tử Thành gãi gãi cằm Tạ Đại Bạch: “Ngẩng đầu lên để cho anh đây xem lại một lần nào."

Vừa dứt lời, Giang Tử Thành cảm thấy mình như là nam chính bá đạo trong phim truyền hình, giờ phút này đang dùng ngón trỏ gợi lên cằm của "nữ chính", cưỡng bách "nữ chính" nhìn vào ánh mắt "thâm tình" của mình.

Đáng tiếc lúc cậu nhìn lại thì hình ảnh hiện ra chỉ lẻ loi mỗi hình hóng của Tạ Đại Bạch: Tiểu bạch chồn ăn ngủ, ngủ chơi, chơi xong rồi lại ăn… cuộc sống rất vô tư, chi phí sinh hoạt hàng tháng còn cao hơn cả Giang Tử Thành.

Không có biện pháp, năng lực của Giang Tử Thành hữu hạn, cậu không thể tự do khống chế được hình ảnh mình có thể nhìn thấy trong tương lai.

Từ bé đến lớn cậu trải qua vô số lần thí nghiệm nhưng kết luật lại, hình ảnh cậu có thể nhìn thấy trong tương lai hoàn toàn ngẫu nhiên. Nhưng cậu cũng phát hiện ra một điều, hình ảnh mà cậu nhìn thấy thì đều cùng đối phương có quan hệ.

Khi còn học tiểu học, cậu thông qua năng lực này “xem” được sau hôn lễ của chủ nhiệm thì tương lai vợ của chủ nhiệm sẽ sinh một đôi song bào thai.

Hồi cậu học sơ trung, cậu lại “xem” được, sau khi hàng xóm tìm được chị mình, tương lai sẽ trở thành một thương nhân tinh anh trong thành phố.

Nửa năm trước, Giang Tử Thành chính là nhờ vào năng lực đặc biệt này, từ trong mắt Tài Định thấy được ông sẽ trở thành một đạo diễn và tương lai có được sự nghiệp rất thành công.

Vì thế, cậu mới có thể biết được bộ phim ⟨⟨mãn đường màu⟩⟩ nhìn như không có gì nổi bật này, lại một đường trở thành phim có độ hot quốc dân, trực tiếp lọt vào liên hoan phim Venice.

Tuy nhiên, chồn tuyết không phải là con người, thế giới suy nghĩ của thú cưng rất đơn giản, Giang Tử Thành chỉ nhìn nó hai lần, nhưng vật nhỏ này chỉ liên quan đến ăn, ngủ và chơi.

Cậu do dự một lát, suy nghĩ xem có nên mạo hiểm "nhìn thấy" tương lai của Tạ Đại Bạch một lần nữa hay không, tốt nhất là nhìn thấy khuôn mặt chủ nhân nó.

Nhưng cậu một ngày chỉ sử dụng năng lực được ba lần, đến lần thứ ba thì cậu sẽ rất mệt mỏi, cậu không muốn ngất xỉu ở chỗ này đâu.

Cậu ôm Tạ Đại Bạch suy nghĩ một hồi, đang lo lắng không biết giải quyết vấn đề hiện tại như thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở một con đường khác trong vườn.

Đi đầu là một cô gái với giọng nói nhẹ nhàng giống như tiếng chuông gió êm dịu.

"Anh ~ anh đừng có nhìn chằm chằm vào em, em cũng không ngờ Tạ Đại Bạch đột nhiên chạy trốn." Cô bực bội, nói:

"Hơn nữa, rõ ràng là em nuôi nó nhưng nó với anh lại có quan hệ tốt, nó muốn chạy đi tìm anh thì em có biện pháp nào cản nó chứ? Vệ sĩ nói, nó chạy vào trong vườn. Anh kêu nó vài tiếng nó chắc chắn sẽ chạy ra."

Giọng nam trả lời cô vô cùng lạnh lùng, thậm chí xuyên qua tán cây, dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh.

"Từ lâu anh đã nói với em không nên đặt tên cho thú cưng tên giống con người như vậy. Nếu để cho ba biết thì còn ra thể thống gì nữa?"

"Vậy thì đừng nói cho ba biết là được!"

Giọng nam im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Đổi tên ngay sau khi tìm được."

"Đổi cái gì cơ?"

"Em có thể đổi tên nó thành bất cứ tên gì cũng được, nhưng không được phép đặt là Tạ Thụy Bạch."

"Vậy gọi là Tạ Đại Bạch được không?"

"......"

Giang Tử Thành nhìn Tạ Đại Bạch trên tay, thì thầm với nói: "Tạ Thủy Bạch? Làm sao mà tên của mi còn đặc biệt hơn tên của tao?"

So với tên của một con chồn cưng, Giang Tử Thành cảm thấy tên của mình giống như là tùy tiện được đặt.

Giang Tử Thành không gây ra nhiều tiếng động, nhưng khu vườn nhỏ quả thực rất yên tĩnh và ngay khi cậu nói chuyện, hai người đang đi trên con đường bên cạnh lập tức chú ý đến sự hiện diện của cậu.

Khu vườn nhỏ quanh co và yên tĩnh, nếu đi theo con đường gạch đá thì không biết sẽ mất bao lâu.

Chủ nhân của Tạ Đại Bạch là một cô gái có tính cách hấp tấp, khi nghe thấy giọng nói cô liền nhảy luôn vào lùm cây, mặc kệ bộ lễ phục trên người bị cây cối, bùn đất làm bẩn

Giang Tử Thành bị cô gái trẻ này làm cho hoảng sợ, nhìn cô đột nhiên chui ra từ trong lùm cây, miệng khẽ mở, ngạc nhiên nhìn cô.

Giang Tử Thành: "..."

Cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi trông rất ngây thơ, hồn nhiên. Bộ lễ phục phác hoạ lên dáng người tinh tế của cô, nhưng những chiếc lá dính trên tóc đã phá hỏng hình tượng thanh lịch của cô.

Cô liếc nhìn Giang Tử Thành vài lần, đột nhiên hét lớn, sau đó vén váy lên, chui trở lại bụi cây.

Giang Tử Thành: "???"

Giang Tử Thành nghe thấy tiếng hét phấn khích của cô gái từ bên kia bụi cây nhỏ: "Anh ơi, thật khủng khϊếp! Tạ Thủy Bạch.... À không, Tạ Đại Bạch biến thành người rồi!"

Giang Tử Thành: "..."

Không! Cậu không phải! Cậu không có!

*****

Ba phút sau, chủ tịch Tạ cuối cùng cũng đi qua con đường mòn và đứng trước mặt Giang Tử Thành dưới sự dẫn dắt của cô em gái.

Lần này Giang Tử Thành không dám thả rắm cầu vồng nữa, cậu ôm chồn nhỏ trong tay, thành thật chào hỏi.

Tạ Bắc Vọng khẽ gật đầu, giống như không muốn chào hỏi cậu, ánh mắt hắn từ trên cao nhìn xuống khẽ: "Hừ."

Tạ tiểu thư cuối cùng cũng tìm về được hình tượng của mình, cũng giả vờ rụt rè nói: "Anh trai này... cảm ơn anh đã giúp em tìm được thú cưng của mình."

Giang Tử Thành vội vàng đưa chồn tuyết bằng cả hai tay, nhưng không biết vì lý do gì, Tạ Đại Bạch đột nhiên dựng lên, bốn móng vuốt nhỏ bám lấy Giang Tử Thành không chịu buông, chết sống không chịu trở lại với chủ.

Giang Tử Thành muốn bắt lấy nó, nhưng nó dựa vào thân hình của mình né tránh bàn tay của Giang Tử Thành, một lát thì ở trên cánh tay, lát sau thì trèo lên đầu cậu.

Tạ tiểu thư muốn giúp đỡ, nhưng cô là một cô gái, tự nhiên sờ mó người ta thì không tốt. Vì vậy cô chỉ có thể quay sang nhìn vào anh trai mình để xin được giúp đỡ.

Tạ Bắc Vọng nói: "Giang Tử Thành, cậu đừng nhúc nhích."

Vừa nói, lòng bàn tay người đàn ông ấn xuống. Tạ Đại Bạch thấy tình hình không ổn định bỏ chạy, nhưng cái đuôi dài của nó đã trở thành vật cản trở, chiếc đuôi lông xù bị người đàn ông tóm lấy và không thể di chuyển.

Giang Tử Thành đau khổ: "Tạ tổng, anh không thể túm đuôi của nó như vậy."

Tạ Bắc Vọng hỏi: "Tại sao không?"

"Cái đuôi là điểm yếu của nó, nếu đau thì có thể nó sẽ cắn..."

Trước khi lời cuối cùng thốt ra, cậu nhìn thấy vòng eo mềm mại của Tạ Đại Bạch vặn vẹo, mượn sức, dùng bốn chi ôm lấy cổ tay Tạ Bắc Vọng, cái đuôi mềm mại của nó vẫn đang nắm trong lòng bàn tay hắn, cho dù hắn có túm mất một nhúm lông của nó thì Tạ Đại Bạch cũng không chịu buông móng vuốt ra.

Tạ tiểu thư ở một bên ghen tị nói: "Anh ơi, Đại Bạch yêu anh ở chỗ nào vậy? Lông của nó cũng bị anh nhổ lấy một nắm thế mà nó vẫn thích anh lắm."

Giang Tử Thành hận sắt không thành thép: đây đâu phải đại V, mà là đại ngốc mới đúng.

Giang Tử Thành ngẩng đầu nhìn Tạ Bắc Vọng, muốn nhìn xem trên người vị Tạ tổng tàn nhẫn này có thứ gì hấp dẫn động vật.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại đón bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của vị Tạ tổng.

Dường như ánh mắt của Tạ Bắc Vọng vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, chỉ chờ cậu xông vào.

Ánh trăng vừa vặn, gió trong khu vườn nhỏ thổi tới, thổi một chùm hoa. Tiếng ồn ào của bữa tiệc có thể được nghe thấy từ xa và âm thanh du dương của cây vĩ cầm chảy chậm dưới ánh trăng.

Ánh mắt Giang Tử Thành dường như bị giam cầm, thậm chí còn quên mất mình phải dời ánh mắt đi chỗ khác.

Cậu ngước mắt lên nhìn ông chủ tương lai của mình một cách ngu ngốc, không nhận thức được thời gian trôi qua - cho đến khi.....một "tương lai" đột ngột bùng nổ trong não cậu.

Hơi nước mờ ảo..

Người đàn ông trông giống như vừa mới tắm, tóc hơi ẩm, áo choàng tắm màu đen quấn quanh người, dây đai được buộc lỏng lẻo quanh eo, lộ ra bộ ngực vạm vỡ nhưng không hề khoa trương.

Tạ Bắc Vọng thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, hai chân gập lại, trong tay cầm một văn kiện.

Hắn đang bình tĩnh lật qua những tờ giấy mỏng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làm việc

Người đàn ông nói: "Vào đi."

Cánh cửa mở ra, một thanh niên cao lớn xuất hiện ngoài cửa. Cậu thanh niên có làn da trắng kem và mái tóc ngắn, hơi xoăn, đôi mắt ủng đỏ như thể bị ai đó bắt nạt.

Người thanh niên bước vài bước đã đứng trước mặt của Tạ Bắc Vọng, đột nhiên đầu gối của cậu ta mềm nhũn, "bụp" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tạ Bắc Vọng.

Tay người thanh niên run nhẹ, cậu ta chạm vào áo choàng tắm của người đàn ông, nhẹ nhàng mở đai lưng lộ ra thứ đang ngủ giữa hai chân của người đàn ông.

Ừm...!

........ Không thể nói.

Lại một màn sương khác ập đến, hình ảnh xem đến nửa chừng thì đột nhiên biến mất.

Chật vật thoát khỏi "tương lai", Giang Tử Thành bị cơn chóng mặt sau đó đánh gục. Đột nhiên cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể run rẩy, thậm chí cậu không thể đứng vững.

Điều này không phải vì lần thứ ba sử dụng khả năng " tiên tri" tốn quá nhiều năng lượng, mà quan trọng hơn, trong "tương lai" mà cậu nhìn thấy - người thanh niên quỳ dưới chân Tạ Bắc Vọng không ai khác chính là mình!

Điều khiến cậu phun máu chính là vài trang tài liệu mà Tạ Bắc Vương cầm trên tay lại viết vài chữ lớn: "Hợp đồng trọn gói!"

Cậu đã làm việc chăm chỉ và gia nhập giải trí Thụy Từ với một con đường quanh co, bởi vì cậu muốn quay phim tốt và đạt đến trình độ cao hơn để thực hiện ước mơ trở thành diễn viên càng sớm càng tốt

Thay vì muốn trở thành nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn hạng ba và bị bao nuôi bởi kim chủ!

Còn có......!

Chuyện gì đang xảy ra với Tạ Bắc Vọng vậy? Chẳng phải điều hắn quan tâm nhất bây giờ không phải là công ty, cổ phiếu và hướng phát triển trong tương lai sao?

Tại sao hắn lại muốn quy tắc ngầm với những minh tinh vô tội?

Hiển nhiên, trong sảnh tiệc có rất nhiều minh tinh đẹp hơn Giang Tử Thành, tại sao cậu lại là người gặp được Tạ Bắc Vọng đầu tiên?

Không được! Cậu nhất định phải nghĩ cách!

Cậu sẽ không ngốc như Tạ Đại Bạch, vì vậy cậu sẽ không bị chủ tịch Tạ lạm dụng và trêu đùa tình cảm của mình đâu!